Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn đi qua, nhìn Trần Phỉ Phỉ mà ung dung nói: “Hoặc cô cũng có thể đi kiếm công ty bảo hiểm, nhưng không biết cô có dám không?”

Rốt cuộc ánh mắt của Trần Phỉ Phỉ cũng dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô nói vậy là có ý gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Ý trên mặt chữ đấy, dù sao chuyện này mới xảy ra thôi, ai mà biết người chủ mưu phía sau là ai, cho nên tất cả mọi người ở đây đều có hiềm nghi. Còn nữa, cô đã sớm không phải người của Vũ Yến, Vũ Yến không có nghĩa vụ thay cô trông giữ xe, hiện tại toàn bộ xe đều bị côn đồ đập phá, cô muốn tìm ai bồi thường? Được thôi, tìm đám côn đồ kia đi.”

Trần Phỉ Phỉ tức đến mặt mày xanh mét: “Thịnh Hoàn Hoàn, đoàn xe Vũ Yến còn chưa đến phiên cô nói chuyện, xin đứng xa tôi ra một chút, kêu Lý Hưng Hoài đi ra cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã mỉm cười: “Xin lỗi, hiện tại tôi là phó đội trưởng của Vũ Yến, nói cách khác, tôi cũng có quyền xử lý chuyện của cô.”

“Cô? Chủ của Vũ Yến?” Trần Phỉ Phỉ khiếp sợ chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn, bỗng nghĩ đến chuyện Lý Hưng Hoài từ chối Vu Quang, cô ta buột miệng thốt ra: “Là cô, cô mua miếng đất này của Vũ Yến.”



Nói xong câu này, Trần Phỉ Phỉ mới nhận ra mình nói lỡ.

Thịnh Hoàn Hoàn cười như không cười mà nhìn cô ta, ánh mắt sáng đến đáng sợ: “Sao cô biết đội trưởng Lý muốn bán đất?”

Trần Phỉ Phỉ bất giác nhìn đi chỗ khác: “Đồng đội Vũ Yến nói cho tôi biết, thế nào, không được sao?”

Quả nhiên có liên quan đến cô ta, nếu là đồng đội nói thì vì sao cô ta lại chột dạ?

Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa xác định, hiện tại đã chắc nịch.

Nụ cười của Thịnh Hoàn Hoàn vụt tắt, ghé vào bên tai cô ta và nói: “Trần Phỉ Phỉ, cô không thích hợp nói dối, tốt nhất là cô không tham dự chuyện này, nếu không bác cả Trần Văn Hưng chính là kết cục của cô.”

Trần Phỉ Phỉ không chút yếu thế, âm u mà nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô đừng đắc ý quá sớm, cô cho rằng miếng đất Vũ Yến này dễ lấy lắm sao? Cô có biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm nó không?”

Thịnh Hoàn Hoàn khẽ nhướng mày, khí chất xinh đẹp lạnh lẽo: “Ai nói với cô là tôi mua miếng đất này?”



“Trừ cô ra thì còn ai nữa?”

“Tôi chỉ có thể nói cho cô, hiện tại cô nên lo lắng cho đám người giở trò quỷ sau lưng, cả cô nữa, ai tham dự chuyện hôm nay đều đừng mơ trốn thoát.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi về hướng một cảnh sát, chỉ vào Trần Phỉ Phỉ và nói: “Anh cảnh sát, tôi hoài nghi cô kia có liên quan đến chuyện hôm nay.”

Cảnh sát nghiêm túc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Xin nói rõ nguyên nhân cô hoài nghi.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Cô ta và đoàn xe đã xảy ra mâu thuẫn, gom tiền xong liền rời khỏi đoàn xe, thế mà lại đặt hai chiếc xe mấy trăm vạn không lấy đi, ngày hôm qua mới cãi nhau với đội trưởng Lý xong, hôm nay đám côn đồ liền đến đập phá đoàn xe.”

Sắc mặt Trần Phỉ Phỉ từ xanh chuyển sang trắng, tức giận chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô đừng ngậm máu phun người.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh, phun cô đó, làm gì được tôi?

Phắn đi, bà đây không muốn chơi với cô!

Cảnh sát lập tức đi đến chỗ Trần Phỉ Phỉ: “Xin hỏi cô tên là gì?”

Trần Phỉ Phỉ lập tức kêu oan: “Anh cảnh sát, cô ta vu oan cho tôi.”

Cảnh sát hỏi: “Trong mấy chiếc xe bị đập phá có hai chiếc là của cô?”

Trần Phỉ Phỉ nói: “Đúng, nhưng…”

Cảnh sát không nghe cô ta giải thích, lại hỏi: “Hôm qua cô có cãi nhau với người phụ trách của đoàn xe?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK