Tức giận tức là để ý, Thịnh phu nhân nghe xong lại nhẹ nhàng thở ra.
Lúc bị Thịnh phu nhân đánh thức, Thịnh Hoàn Hoàn còn mơ hồ, bị Bạch quản gia đỡ xuống lầu, lên xe rồi lại tiếp tục ngủ.
Trở lại Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh.
Bạch quản gia bảo hai người hầu sức lực khá lớn đỡ Thịnh Hoàn Hoàn xuống, lần này Thịnh Hoàn Hoàn đã tỉnh, cô nhìn biệt thự trước mắt một cái, bất mãn nói thầm: “Sao lại là nơi này, tôi ghét nơi này.”
Bạch quản gia nghe xong lời này thì vội nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, về sau đừng nói mấy câu này nữa.”
Nếu như bị thiếu gia nghe được, lại không biết sẽ trừng phạt cô như thế nào.
Lăng Tiêu ngồi trong phòng ngủ chính, vẻ mặt vẫn âm trầm như lúc Bạch quản gia rời đi.
Bạch quản gia cẩn thận nhìn hắn và hỏi: “Thiếu gia, Thịếu phu nhân uống say, để cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi được không?”
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn Bạch quản gia và Vinson đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén như đao.
Vinson tự biết thất trách, đang quỳ một gối dưới đất.
Rốt cuộc tầm mắt của Lăng Tiêu cũng dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn cũng mở to mắt đánh giá hắn, bỗng nhiên thẹn thùng cười, đẩy hầu gái ra nhào tới chỗ hắn.
Lăng Tiêu không hề phòng bị, bị cô đè trên sô pha thì ngơ cả ra, sắc mặt càng âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không phát hiện nguy hiểm mà nâng mặt Lăng Tiêu lên, mở to mắt nghiêm túc đánh giá, còn tấm tắc nói: “Đẹp trai quá, có người nào từng nói anh rất đẹp mắt không?”
Nói xong còn nuốt nuốt nước miếng, chỉ thiếu điều không nhỏ nước dãi lên khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tiêu.
Trái tim Bạch quản gia siết lại: “Thiếu phu nhân…”
Hai người hầu cũng trừng lớn mắt.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn là một nữ lưu manh háo sắc, đâu còn chút đoan trang hiền thục nào đáng nói?
Thịnh Hoàn Hoàn nâng mặt Lăng Tiêu lên, càng xem càng thích, hung hăng mà hôn lên mặt hắn mấy cái, nói chuyện rất giống một nữ vương khí phách: “Nghe này anh kia, từ nay về sau, anh là của tôi, phải ngoan ngoãn nghe lời, tôi kêu anh đi hướng Đông thì tuyệt đối không được đi hướng Tây, nghe rõ không?”
Nói xong, cô còn không chút nhã nhặn mà ợ hơi rượu một cái.
Không được Lăng Tiêu đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vỗ mặt hắn: “Không chịu hả? Tôi cảnh cáo anh, nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì cút ra Lăng gia cho tôi, nghe không?”
Mọi người không dám thở mạnh, thiếu phu nhân đang coi mình là thiếu gia bọn họ!
Bạch quản gia không dám nhìn sắc mặt Lăng Tiêu đã đáng sợ đến mức nào, căng da đầu nói: “Thiếu gia, không thì dẫn thiếu phu nhân đi ra ngoài tỉnh rượu trước đã?”
“Ồn muốn chết, cút đi.” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên tức giận trừng bọn họ.
Mọi người ngơ ngác nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, vẻ mặt lúc này của cô giống y như Lăng Tiêu, khí thế cũng tương tự.
Thấy những người trước mặt thờ ơ, Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy cái ly trên bàn ném mạnh xuống chân bọn họ: “Còn chưa cút?”