Triệu Giai Ca nói câu nói xong thì luôn giữ im lặng, không ai biết cô ta suy nghĩ cái gì.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nán lại đoàn xe một ngày, chạng vạng mới chia nhau về nhà.
Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp trở về Lăng Phủ, Bạch quản gia có chút kinh ngạc, lại rất vui mừng: “Thiếu phu nhân, cô đã trở lại, sức khoẻ đã ổn rồi chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói tự đáy lòng: “Đã không có việc gì, Bạch quản gia cảm ơn ông.”
Bạch quản gia gật đầu: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, hiện tại tiểu thiếu gia còn bị cấm túc, cô trở về thì cậu ấy nhất định sẽ rất vui.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Thiên Vũ bị cấm túc, tại sao lại vậy?”
“Tiểu thiếu gia quấy muốn đi tìm cô, cho nên… Thiếu gia nhốt cậu ấy lại, thiếu phu nhân…” Bạch quản gia muốn nói lại thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng nói: “Tôi biết ông đang lo cái gì, yên tâm đi, tôi sẽ không lấy trứng chọi đá, tự tìm đau khổ.”
Nghe xong lời này của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng Bạch quản gia cũng yên tâm.
Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu, cửa phòng của Lăng Thiên Vũ bị khóa chặt, cô vừa gõ cửa thì trong phòng liền có tiếng đập phá đáp lại cô.
Vệ sĩ ngoài cửa nói với cô: “Từ ngày hôm qua đến bây giờ tiểu thiếu gia không ăn miếng cơm nào, không cho ai đi vào, cô mau khuyên cậu ấy đi!”
Khi nói lời này, trong giọng nói của vệ sĩ tràn ngập bất đắc dĩ.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì nhăn mày lại: “Thiếu gia các người mặc kệ sao?”
Vệ sĩ cúi đầu: “Lăng thiếu nói… Không đói chết được.”
Đáp án này làm Thịnh Hoàn Hoàn tức giận không thôi: “Đúng là tác phong của anh ta, anh đi xuống bảo phòng bếp nấu vài món thanh đạm lên đây.”
Vệ sĩ thưa vâng, sau đó xoay người bước nhanh bỏ đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng gọi tên Lăng Thiên Vũ, một lúc sau cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, một bóng dáng nho nhỏ chạy như bay qua, nhào vào người cô, hai bàn tay nhỏ ôm chặt chân cô không bỏ.
Giờ khắc này, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn đã sắp bị cậu làm tan chảy.
Lăng Thiên Vũ ăn vài món, ghét bỏ khó ăn muốn Thịnh Hoàn Hoàn xuống bếp nấu mì cho mình, Thịnh Hoàn Hoàn đâu nhẫn tâm từ chối, con cún con đáng yêu này đòi gì là cô đáp ứng hết.
Vì thế khi Lăng Tiêu tan tầm trở về liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, Lăng Thiên Vũ như con cún thèm ăn đảo quanh người cô.
Hình ảnh này làm Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy thực ấm áp.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phát hiện Lăng Tiêu, thản nhiên hỏi hắn: “Tôi nấu cho Thiên Vũ chút mì, anh muốn ăn không?”
Giống như bọn họ chưa từng cãi nhau xích mích.
Lăng Thiên Vũ phòng bị nhìn Lăng Tiêu, sợ hắn lại làm Thịnh Hoàn Hoàn tức giận bỏ đi.
Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn hai “Mẹ con” này vài giây rồi vác cái mặt tuấn tú bí xị trở về phòng.
Lăng Tiêu đi rồi, Lăng Thiên Vũ lập tức cầm lấy bảng viết, viết xuống một hàng chữ rồi đưa đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: Hoàn Hoàn, ba nói không ăn.
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”