Xem ra người phụ nữ này cực kỳ đói bụng.
Thịnh gia đại tiểu thư luôn luôn ăn uống sạch sẽ, đường đường là danh viện của Hải thành, hôm nay lại ngồi ở quán cũ bên đường ăn như hổ đói, ăn đến say sưa.
Nhìn da Thịnh Hoàn Hoàn sậm màu, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh nắng đốt chát, ánh mắt châm chọc của Lăng Tiêu càng nồng đậm.
Quả nhiên, chỉ cần không cho ăn thì cái gì cũng dễ nói chuyện hơn.
Lần sau còn không nhớ, ngay cả canh cũng không được uống.
Lăng Tiêu ném di động sang một bên, nhắm mắt dặn dò tài xế: “Quay về công ty.”
Thịnh Hoàn Hoàn về đến nhà, Thịnh phu nhân vừa cho Sam Sam bú sữa xong, cô bé thỏa mãn ợ một cái.
Nhìn bức tranh ấm áp này, nỗi buồn trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tan biến không ít, cô đi tới nhẹ giọng nói: “Mẹ, để con ôm một cái đi!”
Thịnh phu nhân cẩn thận giao Tiểu Sam Sam cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô cùng em gái đùa giỡn, một lát sau con bé liền buồn ngủ.
“Dì Đồng, ôm Sam Sam đi ngủ.”
Thịnh phu nhân gọi dì Đồng tới, đem con gái nhỏ giao cho bà ta.
Sau đó Thịnh phu nhân kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn, một lúc lâu mới khàn khàn mở miệng, “Hoàn Hoàn, mẹ thương lượng với con một chuyện.”
“Mẹ nói đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn đại khái đoán được Thịnh phu nhân muốn nói gì.
Cũng tốt, cô đang lo lắng không biết nên nói chuyện Lăng Tiêu với mẹ như thế nào.
Thịnh phu nhân nói, “Mẹ nghĩ kỹ rồi, Trần Văn Hưng muốn thay thế vị trí của ba con, vậy thì tùy ông ấy đi, đem cổ phần trên danh nghĩa của ba con chuyển cho ông ấy, cổ phần trong tay mẹ con chúng ta, đủ cho chúng ta ăn mặc không lo cả đời.”
“Có phải Trần Văn Hưng đã nói gì với mẹ không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nghi ngờ, Sam Sam đã cứu trở về, một kế không thành, Trần Văn Hưng khẳng định còn có kế tiếp.
“Ông ta nói…… nếu chúng ta không làm theo, người tiếp theo bị bắt cóc chính là con, ông ta sẽ hủy hoại con hoàn toàn.
Nói xong lời này, Thịnh phu nhân giống như trong nháy mắt già đi mười mấy tuổi, phẫn nộ thống hận rồi lại không thể làm gì, “Cho hắn đi, cả nhà chúng ta bình an vẫn là quan trọng nhất.”
“Mẹ, mẹ cảm thấy Trần Văn Hưng chỉ muốn những thứ này sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn đem chuyện đêm đó ở Trần gia nói cho Thịnh phu nhân, đêm đó cô thiếu chút nữa bị bắt, ép buộc bồi Phó Bác một đêm.
“Dã tâm của Trần Văn Hưng là tất cả gia sản của Thịnh gia, bao gồm cả biệt thự này, trong đó bao gồm cả con.”
Trần Văn Hưng muốn lợi dụng vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, trải đường cho dã tâm của ông ta.
Thịnh phu nhân nghe xong tức giận cả người đều phát run, nước mắt tuông ra như đê vỡ: “Đều là do mẹ vô dụng, đều là mẹ vô dụng, sau này ba mẹ con chúng ta phải làm sao bây giờ.”