Thịnh Hoàn Hoàn cũng không vì một câu của Tương Tuấn Tài mà thay đổi nguyên tắc của mình, tuy ba Tuấn Tài không phải xỉu vì cô, nhưng cô cũng có một ít trách nhiệm, cho nên cô sẽ không rời đi vào lúc này. Cô cố nén đau đớn đứng lên, lái xe đi theo xe cứu thương.
Tới bệnh viện, ba Tuấn Tài trực tiếp bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Thịnh Hoàn Hoàn đỡ mẹ Tuấn Tài ngồi xuống bên ngoài, đổ một ly nước đến cho bà: “Dì đừng quá lo lắng, chú chỉ nhất thời tức giận lên máu, tỉnh lại sẽ không có việc gì.”
Mẹ Tuấn Tài gật đầu: “Dì biết, hôm nay thật cảm ơn cháu, đã khuya rồi, nơi này có dì và Tuấn Tài là được, cháu đi về trước đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh mẹ Tuấn Tài: “Chắc chú sẽ mau chóng ra thôi, cháu ở đây với dì.”
Hốc mắt mẹ Tuấn Tài đột nhiên đỏ lên: “Nếu dì có đứa con gái tri kỷ như cháu thì tốt rồi.”
Tương Tuấn Tài ngồi một bên không nói một câu, cũng không biết anh ta suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh ba Tuấn Tài thật sự đã ra khỏi phòng cấp cứu, nhưng sau đó lại đi chụp X quang toàn thân, tra ra bị ung thư gan.
Mẹ Tuấn Tài suýt ngất xỉu, Thịnh Hoàn Hoàn vội đỡ bà dậy, mặt Tương Tuấn Tài trắng bệch: “Sao lại vậy, ba tôi vẫn luôn khỏe mạnh, sao lại bị ung thư?”
“Rất nhiều loại ung thư không có dấu hiệu gì vào giai đoạn đầu, chờ đến khi phát tác đã là thời kì cuối, cho nên bệnh viện đề xuất mọi người mỗi năm đi kiểm tra sức khoẻ một lần.” Thấy bọn họ sợ hãi không nhẹ, bác sĩ vội nói tiếp: “May mà lần này cụ nhà té xỉu, chúng tôi mới có thể lập tức phát hiện, hiện tại khối u còn chưa di căn, chỉ cần phối hợp bệnh viện trị liệu thì hiệu quả sẽ rất lý tưởng. Nếu qua thêm hai ba tháng thì có lẽ chúng tôi chỉ có thể lựa chọn trị liệu bảo thủ.”
Lời bác sĩ nói làm Tương Tuấn Tài thấy được hy vọng: “Tức là còn có thể trị?”
Bác sĩ gật đầu: “Trước mắt khối u còn chưa chuyển biến xấu.”
Tương Tuấn Tài lập tức khóc không thành tiếng, khóc như một đứa trẻ.
Mẹ Tuấn Tài nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, cảm kích nhìn cô: “Thịnh tiểu thư, ít nhiều gì cũng nhờ cháu đến, cháu thật là đại ân nhân của chúng tôi!”
Tương Tuấn Tài cũng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt tràn ngập cảm kích: “Cảm ơn cô, nếu lần này bệnh của ba tôi không bị kích phát thì khối u sẽ tiếp tục chuyển biến xấu trong thân thể.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Thật là vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, tự nhiên cô lại giúp được người ta một ân tình.
Bác sĩ sắp xếp giải phẫu cho ba Tuấn Tài, chi phí cũng không phải quá đắc, nhưng giai đoạn trị liệu hồi phục lúc sau lại cần một mớ tiền, thuốc cũng không thể ngừng.
Tuy Tương Tuấn Tài có nhà có xe, tiền lương cũng cao, nhưng anh ta chỉ mới đặt cọc nhà, mỗi tháng phải giao hơn một vạn tiền trả góp, cộng thêm chi tiêu sinh hoạt gia đình, tiền lương cũng không còn lại nhiều lắm.
Anh ta lấy ra được phí giải phẫu, nhưng thật sự không đủ sức lo phí dụng lúc sau.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn giúp Tương Tuấn Tài, lại bị anh ta từ chối như nghĩ cô có ý xấu.
Sau khi từ chối cô, Tương Tuấn Tài cầm di động đi đến cuối hành lang, Thịnh Hoàn Hoàn biết anh ta muốn vay tiền ông chủ mình.