Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn giận không thể át: “Cô ăn nói bậy bạ, ngậm máu phun người.”

Khi cô lại giơ tay lên về hướng Hứa Oánh Oánh, Cố Nam Thành bóp lấy cổ tay cô, dùng sức đẩy ra: “Đủ rồi Thịnh Hoàn Hoàn.”

Sức Cố Nam Thành rất mạnh, Thịnh Hoàn Hoàn liên tục lui về phía sau, lúc này đầu cô đã xây xẩm, hoàn toàn không thể khống chế thân thể mình, chỉ có thể chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại.

Cô nghe thấy tiếng rống giận táo bạo của Lăng Thiên Vũ, lúc này cô thực áy náy thực hối hận, cô không nên hành động theo cảm tính.

Cún con liều mạng muốn bảo vệ cô như vậy, mà cô lại không có thể bảo vệ cậu.



Trong lúc Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt vọng, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, kéo mạnh cô vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Cô ngẩng đầu, thấy rõ người đàn ông ôm cô là ai.

Không biết có phải vì phát sốt không, hay do vừa bị người ta ức hiếp quá mức, lúc này lồng ngực hắn lại làm cô cảm thấy thật an toàn, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng.

“Cô cũng giỏi thật đấy.”

Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo quen thuộc này, Thịnh Hoàn Hoàn mếu máo, suýt đã bật khóc: “Sao giờ này anh mới đến.”

Cô đã sớm chống đỡ không được, chỉ luôn cố gượng mà thôi. Cô vừa bị nhiều người hà hiếp như thế, sao bây giờ hắn mới đến?



Nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt, vẻ mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu không có dấu hiệu ấm lại, hắn liếc nhìn phần áo dơ bẩn của cô một cái, nổi giận đùng đùng: “Để bản thân chật vật như thế, cô thật làm tôi hãnh diện quá.”

Nói xong liền đẩy ra cô, Thịnh Hoàn Hoàn bị đả kích, sắc mặt trắng bệch, lúc này một chiếc áo đã khoác lên người cô, “Không gian to lớn” trong đó bao lấy thân hình mảnh khảnh của cô.

Hành động của Lăng Tiêu làm sắc mặt mấy người phụ nữ trở nên rất khó xem, đặc biệt là Hứa Oánh Oánh, mặt đã xám như tro tàn.

Mà Trần Phỉ Phỉ thì nhân lúc người ta không để ý đã lôi kéo Bạch Sương cụp đuôi đi rồi.

Trần Phỉ Phỉ không quên ngày đó khi bị Lăng Tiêu ném ra ngoài, hắn đã cảnh cáo cô ta đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Lúc này không đi thì chờ đến khi nào?

Lăng Thiên Vũ thấy Thịnh Hoàn Hoàn không bị thương, nắm tay cũng siết lại thật chặt, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ lên, trên mặt đã hiện lên gân xanh. Nhìn ra được cậu đang cực lực khống chế cảm xúc sắp bùng nổ của mình.

Lăng Tiêu nhìn cậu một cái rồi không chú ý thêm, hắn tin tưởng Lăng Thiên Vũ có thể một mình chiến thắng “Căn bệnh”.

Rốt cuộc ánh mắt Lăng Tiêu cũng dừng lại trên người Cố Nam Thành, giọng nói lười biếng mang theo trào phúng nồng đậm: “Cố tổng thật có nhã hứng, phụ nữ cãi nhau mà anh cũng muốn cắm một tay vào, thật làm tôi mở rộng tầm mắt.”

Trong mắt Cố Nam Thành xẹt qua một tia tức giận: “Chỉ là cãi nhau? Thịnh Hoàn Hoàn vừa ra tay đánh người…”

“Cố tổng, vợ tôi thế nào còn không tới phiên anh tới dạy dỗ.” Ánh mắt Lăng Tiêu trở nên thực sắc bén, hắn liếc nhìn Trần Do Mỹ một cái, lạnh lẽo nhếch khóe miệng lên: “Cô ấy đánh người là vì người nọ đáng đánh, Cố tổng có chứng cứ gì chứng minh hai người này vô tội?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK