Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Lan lung lay sắp đổ, miễn cưỡng dựa vào tường mới có thể đứng được, nước mắt tràn ra như lũ rất nhanh làm ướt lớp áo trước ngực, bà cắn môi, mạnh đến mức rách môi mới không làm mình khóc ra thành tiếng.

Qua thật lâu An Lan mới lấy lại sức lực, lại đứng thẳng dậy, ánh mắt tràn đầy oán hận và tuyệt tình, những năm nay là thù hận luôn chống đỡ bà sống tiếp.

Bà lại bấm dãy số quen thuộc kia: “A Vinh, giết ông ta, cậu giúp tôi giết ông ta, tiền trong tài khoản ở nước ngoài của tôi cho cậu hết, đều cho cậu, cậu giúp tôi giết ông ta.”

Hà Vinh đứng trên sân thượng với vẻ mặt nặng nề: “Phu nhân, không phải tôi không muốn giết, mà là không thể lập tức xuống tay, hơn nữa tay tôi bị thương, nếu lần này thất bại thì thân phận của tôi sẽ bại lộ, chờ một chút, kiên nhẫn thêm một chút.”

An Lan đau khổ nhắm mắt lại: “Nhưng tôi không muốn đợi thêm giây nào nữa, nếu cậu làm không được thì tôi chỉ có thể tìm người khác.”



“Phu nhân, bà vừa gặp lại con gái, cần gì lại mạo hiểm như vậy, cho tôi thêm một chút thời gian đi, xin bà tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ giết ông ta cho bà.”

“Được, tôi cho cậu thêm mấy ngày, trước khi ông ta xuất viện thì nhất định phải giết.”

An Lan tắt máy, sau đó ôm chặt lấy cánh tay mình, rõ ràng vừa đến đầu thu, nhưng bà lại lạnh đến toàn thân phát run.

Đêm nay lại là một đêm không ngủ đối với An Lan, nhưng cũng không đáng là gì trong vô số đêm dài mất ngủ trong đời bà.

Nhưng Lăng Tiêu cũng mất ngủ.

Hình ảnh nhìn thấy khi còn bé trốn trong tủ quần áo vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, cho dù chúng sớm đã phai màu đến mơ hồ không rõ, nhưng căm hận của hắn đối với bà lại chỉ tăng không giảm.

Hắn hận người đàn ông kia, càng hận mẹ hắn.

Đó là ác mộng mà 20 năm qua hắn không cách nào vứt bỏ, làm sao có thể tha thứ?





Chủ nhật, Thịnh Hoàn Hoàn lại vượt qua một ngày ở Thịnh Thế, cô gọi Tống Chí Thượng và Thẩm Nam vào công ty, hấp thu kinh nghiệm quý giá trên người bọn họ như một khối bọt biển.

Gần chạng vạng, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được một cú điện thoại xa lạ, đó là mẹ chồng cô – An Lan.

Đúng vậy, cô và Lăng Tiêu còn chưa ly hôn, An Lan vẫn là mẹ chồng cô.

“Hoàn Hoàn, cảm ơn con đã làm những chuyện đó vì Tích Nhi, mẹ muốn gặp con một lần được không?”

Giọng điệu của An Lan không tự đại và ngạo mạn như những người mẹ chồng nhà giàu, mà chỉ có cảm kích và một tia cẩn thận không dễ phát hiện.

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó từ chối An Lan: “Xin lỗi, giờ con đi không được, mẹ có thể nói trong điện thoại không, hoặc là chúng ta hẹn lúc khác đi?”

Nếu là chuyện của Lăng Tiêu thì cô không muốn nghe.

Có lẽ An Lan không ngờ cô không cần nghĩ ngợi đã từ chối như vậy, không khỏi ngẩn người: “Tích Nhi muốn gặp con, Thiên Vũ cũng muốn gặp con, cả lão thái thái nữa, cho nên mẹ muốn mời con về nhà ăn bữa cơm với mọi người.”

“Xin lỗi mẹ, giờ con thật sự không đi được.”

Tích Nhi, Thiên Vũ, bà nội!

Đáng tiếc lại không có hắn.

An Lan không kiên nhẫn, dứt khoát nói trắng ra: “Hoàn Hoàn, mẹ biết con và Tiêu Nhi muốn ly hôn, mẹ vốn không nên hỏi đến chuyện của vợ chồng con, nhưng con xem, người trong nhà đều thích con, đều ngóng trông con trở về như vậy, con đừng giận dỗi với Lăng Tiêu nữa, chúng ta chịu thiệt một chút, chịu thua trước để nó đón con về, về sau lại nghĩ cách trừng trị nó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK