Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Tư một tay ôm lấy eo cô, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng như ngọc: “Bởi vì em ở chỗ này.”

Bởi vì em ở chỗ này, cho nên anh cũng tới đây.

Mộ Tư chôn mặt vào tóc Thịnh Hoàn Hoàn, mùi hương quen thuộc kia làm anh ta đặc biệt nhớ nhung, chính là mùi hương này luôn làm anh quyến luyến không quên.

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc cái đầu nặng nề, lập tức đẩy hắn ra: “Anh cách xa tôi một chút, chúng ta đã không còn quan hệ gì.”

“Hoàn Hoàn.” Mộ Tư khẽ kêu tên cô, trong giọng nói ẩn chứa quá nhiều thứ, làm người ta nghe thôi đã thấy chua xót không thôi.



Hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn hơi đỏ lên, cô nhìn sang chỗ khác: “Mộ thiếu, tôi đã là phụ nữ có chồng, không còn là thiếu nữ đơn thuần ngày nào cũng chỉ biết vây quanh anh trước đây, làm phiền về sau anh cách tôi xa một chút.”

Đáy mắt Mộ Tư xẹt qua một tia đau đớn, câu “Phụ nữ có chồng” nói ra từ miệng cô càng làm tim anh ta đau như đao cắt.

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều với Mộ Tư, cái cần nói trước đó đã nói rồi, nơi này đông người khó giữ bí mật, cô vốn đang đi trên băng mỏng ở Lăng gia, không muốn có thêm hiểu lầm.

Nhưng chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra.

Trần Phỉ Phỉ theo đuôi một đường đến, cảnh vừa rồi đã bị cô ta chụp được.

Lúc này cô ta đang vừa lòng nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay, trong ánh mắt ác độc mang theo một tia ghen ghét không thể che giấu: “Thịnh gia vốn đã sa sút, dựa vào cái gì cô còn có thể sống như một công chúa, đâu đâu cũng có đàn ông che chở như vàng như ngọc.”

“A, một gái không thể có hai chồng, tôi muốn xem khi Lăng Tiêu biết cô lả lơi ong bướm ở bên ngoài thì sẽ trị cô thế nào.”

Trần Phỉ Phỉ lại giơ di động lên, chỉ thấy cách đó không xa, Mộ Tư duỗi tay muốn kéo Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng lúc này Đường Nguyên Minh đã kéo cô ra sau che chở.



Đáng tiếc Trần Phỉ Phỉ không nghe được hai người nói gì, sau vài câu đối thoại, liền thấy Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống sân khấu.

Ánh mắt của Mộ Tư và Cố Bắc Thành theo sát bọn họ, một người hối hận không cam lòng, một người bi ai không nỡ rồi lại không thể làm gì.

“Chậc chậc, thì ra cả đám đều si tình, thật là xuất sắc, không biết Lăng Tiêu nhìn thấy những tấm ảnh này thì sẽ có cảm giác gì.” Trần Phỉ Phỉ âm u cười, lập tức gửi ảnh cho Lam Tiếu.

Vinson nhìn thấy tất cả mọi chuyện Trần Phỉ Phỉ làm, đang chuẩn bị tiến lên thì điện thoại của anh vang lên.

Là Lăng Tiêu gọi tới.

Vinson nhăn mày, cuối cùng buông tha cho Trần Phỉ Phỉ.

Hơn nữa người chụp hình bọn Thịnh Hoàn Hoàn trong quán bar không chỉ có Trần Phỉ Phỉ, anh ngăn được Trần Phỉ Phỉ, lại không cản được mọi người.

Hơn nữa lúc này Lăng Tiêu còn gọi điện thoại đến, trong lòng Vinson có dự cảm chẳng lành.

Anh ta không yên tâm nhìn lại Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy Đường Nguyên Minh đã dẫn cô về tới chỗ ngồi, hành động không có ý gây rối, lúc này anh mới xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại.

“Lăng thiếu.”

“Cô ta ở đâu?” Giọng Lăng Tiêu lạnh lẽo không gợn sóng.

Vinson nói đúng sự thật: “Ở quán bar!”

Lăng Tiêu sau đó hỏi: “Với ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK