Sau khi rửa mặt Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lên rất nhiều, cô nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, với tình hình của ba cháu thì có thể lợi dụng kích thích bên ngoài để giúp ba tỉnh lại không?”
Thịnh Tư Nguyên vỗ vỗ tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Sau này mỗi ngày bà ngoại cháu đều tới châm cứu cho ba cháu, nó nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng mấy ngày nay phải vất vả cho cháu.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Cháu không sợ vất vả, nhưng cháu sợ ba lại xảy ra chuyện.”
Thịnh Tư Nguyên trầm mặc một lát: “Lúc trước ông và bà ngoại đi Hàn Quốc, thật sự không đoán được Lăng Tiêu sẽ ly hôn với cháu, nếu không ông bà sẽ không đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Coi như trả lại ân tình ngày đó cho anh ta đi!”
Thịnh Tư Nguyên cũng nghe nói đến tình hình lúc trước nên không nói thêm nữa, dù sao suy nghĩ của giới trẻ thời nay khác với lớp người già như ông.
Xe nhắm thẳng đến nhà của Trần Anh Kiệt, khi đến nơi thì trong đó đã rối loạn cả lên, mẹ Trần bệnh tình tái phát bị đe dọa đến tính mạng, bên trong có nhân viên y tế đang cứu giúp.
Khi Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào sân thì căn bản không ai quan tâm đến họ, Thịnh Tư Nguyên muốn vào nhà xem tình hình lại bị người ta cản ở bên ngoài.
“Các người là ai, có việc hôm nào lại đến, hiện tại anh Kiệt không có thời gian chiêu đãi các vị.” Người đàn ông nói chuyện mặc một bộ tây trang màu đen, có thân thể cao lớn cường tráng.
Thịnh Tư Nguyên vừa định nói chuyện liền nghe thấy bên trong có người vội hô lên: “Người bệnh thở không nổi, mau, mau nâng người ra ngoài.”
Lúc này một giọng nói hồn hậu truyền đến từ bên trong: “Đừng nhúc nhích, để tôi tới.”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn thấy Trần Anh Kiệt ôm một người đàn bà gầy gò bước nhanh đi ra từ bên trong.
Trần Anh Kiệt rất cao lớn, cạo tóc húi cua, vẻ mặt cứng cỏi, vừa tới gần đã mang đến cho người ta một cảm giác uy hiếp vô hình.
Cảm giác uy hiếp này rất tương tự với Đường Nguyên Minh.
Đó có phải là áp lực mà mỗi một quân nhân đều có hay không, giống như khi bạn gặp mặt một thượng tướng sẽ bất giác cảm thấy kính sợ.
Trần Anh Kiệt mang đến cho người ta cảm giác như thế.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy kích động, người này… Cô muốn chắc rồi!
Mặt đất được phủ thêm một cái chăn bông, Trần Anh Kiệt cẩn thận đặt mẹ Trần lên đó rồi lập tức lui ra nhường vị trí cho nhân viên y tế.
Mẹ Trần như thở không nổi, khuôn mặt nghẹn thành màu đỏ tím, hai mắt đỏ rực ứa ra nước mắt vẩn đục.
Bác sĩ đi đầu trông có vẻ hơn bốn mươi tuổi, ông ta lập tức quỳ xuống đặt đôi tay lên ngực mẹ Trần, vừa nói với y tá: “Chuẩn bị dưỡng khí đưa đến bệnh viện.”
“Từ từ.” Ngay trong lúc nguy cấp, Thịnh Tư Nguyên cản hai y tá lại rồi nói với bác sĩ trên mặt đất: “Tình huống hiện giờ của bà ấy không ổn, căn bản không chịu nổi đến bệnh viện.”
Bác sĩ trung niên kia ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, trên mặt mang theo sự tự tin đến mức kiêu ngạo: “Ông là ai? Theo ý kiến của ông thì nên làm sao?”
Thịnh Tư Nguyên lập tức nói: “Tôi họ Thịnh, là một lão trung y, xin anh cho tôi thử một lần.”
“Thử một lần? Ông biết này thử một lần mà không thành công có hậu quả gì không?”