Đây là… Bị cảm nắng?
Mới phơi nắng không bao lâu, không đến mức vậy chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, cô trở lại trong phòng rồi ngồi xuống, một lúc sau mới đỡ buồn nôn. Cô uống một cốc nước lớn rồi nằm lên bàn nghỉ ngơi một lát, cơn buồn ngủ mãnh liệt đột nhiên đánh úp lại.
Khi thức dậy lần nữa đã là hai giờ sau, còn do bị tiếng chuông điện thoại làm bừng tỉnh.
Là Lý Hưng Hoài gọi tới hỏi thăm, cũng dặn dò cô hôm nay là vòng loại tiến vào trận chung kết, tuyệt đối đừng đến trễ.
Thịnh Hoàn Hoàn cúp điện thoại rồi liếc nhìn thời gian trên màn hình thì lập tức hoảng sợ, cô nghĩ mình chỉ nhắm mắt một lát, không ngờ lại ngủ lâu như thế.
Hơn nữa cô còn muốn tiếp tục ngủ một lát!
Chờ rửa mặt xong cảm giác buồn ngủ này mới vơi đi một chút.
Khi đến sân thi đấu thì nửa trận đầu đã kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn họp mặt với bọn Lý Hưng Hoài bên ngoài hội trường, cô phát hiện sắc mặt họ đều rất nặng nề.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Mao Tuấn, cuộc thi của anh ta được xếp vào buổi sáng.
Mao Tuấn nhìn cô, muốn nói lại thôi, tràn ngập áy náy tự trách và bất đắc dĩ.
Không cần hỏi lại đã biết kết quả. Mao Tuấn bị loại, không thể tiến vào trận chung kết.
“À, đây không phải đoàn xe Vũ Yến sao?” Thịnh Hoàn Hoàn vừa định an ủi Mao Tuấn vài câu thì một giọng nói châm chọc đã truyền tới.
Ngẩng đầu liền thấy Vu Hạo đang nhìn bọn họ với vẻ mặt khinh thường, thành viên đoàn xe 666 phía sau gã đều kiêu ngạo như con công xòe đuôi.
Mặt Lý Hưng Hoài trầm xuống: “Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi.”
Mao Tuấn bị loại là đả kích rất lớn đối với Vũ Yến, niềm tin của nhân viên đoàn xe đối với đám người Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng giảm đi, lúc này nếu bị người ta cười nhạo thì sĩ khí nhất định giảm mạnh.
Nhưng người của đoàn xe 666 nhất quyết muốn gây hấn, trực tiếp chặn trước mặt bọn họ.
Vu Hạo trực tiếp chỉ vào Mao Tuấn mà cười nhạo: “Này, thủ hạ bại tướng, mùi vị bị loại thế nào?”
Mao Tuấn không may bị sắp vào chung tổ với Vu Hạo, kết quả Vu Hạo đứng đầu cả tổ, mà Mao Tuấn xếp giữa, vẫn bị loại.
Mao Tuấn bị điểm danh siết chặt đôi tay lộ ra vẻ mặt nhịn nhục.
Vu Hạo khinh thường nhìn lướt qua những thành viên khác của Vũ Yến, trên mặt mang theo vẻ tự hào và khinh miệt trịnh thượng như đã đoạt giải quán quân: “Cho nên mới nói, chỉ có chút thực lực ấy thì đừng đi ra làm mất mặt xấu hổ, tôi còn mắc cỡ dùm các người.”
“Nghe nói họ còn không biết tự lượng sức mình đánh cược với người của Quân Hạm, người thua múa thoát y, thật không biết họ lấy dũng khí từ đâu ra.”
“Có lẽ người ta chỉ muốn khỏe dáng người bốc lửa một chút thôi.”
“Ha ha ha…”
Người của đoàn xe 666 cười rất đắc ý, ánh mắt đáng khinh đánh giá ba cô gái Thịnh Hoàn Hoàn từ trên xuống dưới.
Mao Tuấn không thể nhịn được nữa, chỉ vào Vu Hạo nổi giận mắng: “Các người cười đủ chưa, loại rác rưởi như các người căn bản là không xứng đứng trên sân thi đấu.”