Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn đang nói đến Mộ Tư và Đường Nguyên Minh.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lại trắng vài phần, dùng sức kéo tay Lăng Tiêu khỏi cằm mình, ánh mắt thản nhiên lại lạnh nhạt: “Tôi đã từng nói, nếu có một ngày tôi rời khỏi anh thì nhất định không liên quan đến người khác, mà là bởi vì sự lạnh nhạt và nghi kỵ của anh.”

“Là chính anh đưa ra yêu cầu ly hôn, là anh đuổi tôi ra khỏi nhà, nói vĩnh viễn không muốn nhìn thấy tôi nữa. Cũng là anh trái với hiệp ước trước, vứt bỏ không quan tâm đến Thịnh Thế, tôi có gì sai mà anh lại tới sỉ nhục tôi như vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn rơi lệ trước mặt Lăng Tiêu, nhưng hốc mắt vẫn không biết cố gắng mà đỏ lên, nhưng cô cố nén, trước sau không để giọt nước mắt kia chảy xuống.



Cô kéo kéo khóe miệng, cười không sợ gì cả: “Nếu anh cảm thấy sỉ nhục tôi có thể làm anh vui sướng thì cứ việc làm, nhưng nam tử hán đại trượng phu nói được thì phải làm được.”

Nhìn gương mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn và nước mắt bị cô cố nén, trong lòng Lăng Tiêu như bị một khối đá đè nặng, làm hắn đặc biệt không thoải mái.

Hắn nhìn sang chỗ khác, giọng nói lại càng lạnh lùng: “Nói như cô hoàn toàn vô tội vậy, ai bảo cô lén lút điều tra tôi, ai bảo cô lén gặp mặt giao dịch với Lăng Hàn, ai bảo cô tự chủ trương xen vào chuyện của Tích Nhi? Tôi sớm đã nói với cô, có chuyện gì cô có thể trực tiếp hỏi tôi, đừng làm mấy trò chẳng ra gì sau lưng tôi, cô có nghe lọt tai không?”

“Tôi không cảm thấy chuyện mình làm là trò chẳng ra gì, tôi và Lăng Hàn cũng không giao dịch gì với nhau.” Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt hai tay, quật cường lại bướng bỉnh: “Chuyện của Tích Nhi là tôi suy xét không chu toàn, là tôi xen vào việc của người khác, anh yên tâm, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Lăng Tiêu vốn đầy mình lửa giận, rõ ràng là cô không tuân thủ quy tắc, chạm vào điểm mấu chốt của hắn, hắn đã cảnh cáo cô hết lần này tới lần khác, bảo cô đừng giấu hắn làm chuyện gì, nhưng cô có nghe không?



Cô tin lời Lăng Hàn mà lén điều tra hắn, còn giấu giếm không báo lại chuyện của Tích Nhi, tự chủ trương đưa ra chủ ý kia cho dì Hà rồi kéo bà nội vào chuyện này.

Cô có nghĩ đến nếu Tích Nhi không phải cốt nhục của ba thì bà nội sẽ thất vọng đến mức nào, sau đó làm sao bà nội hàn gắn lại vết rách giữa bà và hắn sinh ra vì chuyện này?

Chẳng lẽ cô không nên bị trừng phạt sao?

Nhưng nghe Thịnh Hoàn Hoàn nhận sai xin lỗi, thừa nhận là cô suy xét không chu toàn, còn hối hận xen vào việc người khác, nhúng tay vào chuyện của Tích Nhi thì trong lòng Lăng Tiêu lại đặc biệt bực bội.

Cái gì gọi là xen vào việc của người khác?

“Lúc tôi bị anh đuổi ra ngoài, tôi đã nhận sai chuyện này rồi, cũng đã nói xin lỗi anh, hiện tại xem ra anh vẫn không thể tha thứ.” Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, trực tiếp nghẹn nước mắt ngược vào, giọng điệu cũng khôi phục bình tĩnh: “Lăng Tiêu, tôi và anh ở bên nhau không dài không ngắn, trong thời gian này, tôi chưa từng làm chuyện gì xin lỗi anh, tôi không thẹn với lương tâm.”

“Tin tưởng là song phương, tôi không tin anh, cũng như anh không hề tin tưởng tôi, ai cũng đừng trách ai. Tôi rất cảm kích anh đã duỗi tay khi tôi sa sút nhất cần được giúp nhất, nếu anh muốn kết thúc thì tôi cũng không muốn nợ anh.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiêu mà bước đến: “Nếu đêm nay anh muốn tôi thì tôi có thể ở lại, đêm mai muốn tôi, tôi cũng có thể lại đây, nhưng buổi sáng ngày kia, chúng ta sẽ đi làm giấy chứng nhận ly hôn, từ đây không ai nợ ai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK