Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Do Mỹ đau đớn ôm chân mình, nhu nhược đáng thương nức nở nói: “Chân em, hình như chân em ngã gãy rồi, Nam Thành em đau quá, đau quá…”

Cố Nam Thành nhìn lên ban công, càng thêm phẫn nộ: “Có phải cô ta đẩy em xuống lầu không?”

Trần Do Mỹ run bần bật, kéo cánh tay Cố Nam Thành nước mắt tuôn rơi: “Đừng hỏi, xin anh đừng hỏi Nam Thành, em đau quá, anh dẫn em đi bệnh viện được không?”

Cố Nam Thành nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt mà đau lòng không thôi, đồng thời lại tăng thêm một tia chán ghét đối với Nam Tầm ác độc.

Cô gái yêu mình sâu sắc đã chịu hết tủi nhục đau đớn vì gã, mà gã chẳng những không cho cô được cái gì, còn làm cô bị tổn thương hết lần này đến lần khác.



Trước mắt bao người mà Nam Tầm còn dám ngang ngược tàn ác với Trần Do Mỹ như vậy, vậy chuyện đẩy xuống lầu ngày đó sao có thể là say rượu lỡ tay chứ?

Cố Nam Thành rất thất vọng với Nam Tầm, gã không để ý tới những ánh mắt đánh giá xung quanh mà ôm Trần Do Mỹ lên khỏi mặt đất.

Trần Do Mỹ vòng tay qua cổ Cố Nam Thành, chôn mặt vào vai gã, nhìn Nam Tầm đứng trên ban công cũ nát, khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười của người chiến thắng.

Nam Tầm đang run rẩy, đôi tay siết chặt thành quyền, đáy mắt mang đầy đau đớn và thất vọng: “Cố Nam Thành tôi không đẩy cô ta, là cô ta cố ý tự ngã xuống.”

Cố Nam Thành bỏ mặc lời giải thích của Nam Tầm, không thèm quay đầu lại.

“Cố Nam Thành, anh đứng lại đó cho tôi.”

Trong tiếng gào rống khàn khàn đau đớn của Nam Tầm, rốt cuộc Cố Nam Thành cũng dừng bước, giọng nói rất kiên quyết lạnh nhạt: “Nam Tầm, tôi đã cho cô cơ hội, từ nay về sau, tôi sẽ không tin tưởng một chữ nào của cô nữa.”



Nam Tầm cong cong khóe miệng, nước mắt làm nhoè tầm mắt cô, cô khàn khàn nói: “Cố Nam Thành, nếu anh để ý cô ta như thế, vậy thì hôm nay đưa ra lựa chọn đi.”

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn rất nặng nề, lúc này không thích hợp ép Cố Nam Thành đưa quyết định, gã nhất định sẽ nghiêng về hướng Trần Do Mỹ!

Cố Nam Thành ngẩn ra, không trả lời câu hỏi của Nam Tầm mà ôm Trần Do Mỹ đi về phía trước.

Lúc này giọng nói của Nam Tầm lại truyền đến, trong tuyệt vọng lộ ra sự kiên quyết: “Cố Nam Thành, anh đi lên trước một bước nữa thì cuộc đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Bước chân Cố Nam Thành lại dừng lại, nhưng giọng nói tàn nhẫn vô tình lại truyền đến theo làn gió: “Tùy cô.”

Cố Nam Thành đi rồi, ngay trước mặt mọi người, không màn đến sự tuyệt vọng và lúng túng của Nam Tầm, gã ôm Trần Do Mỹ đi rồi.

Câu nói cuối cùng của họ như quanh quẩn trong nhà xưởng, thật lâu không tiêu tan. Có người vui sướng khi người gặp họa, có người cảm thấy bi thương thay cho Nam Tầm.

Nam Tầm đờ đẫn nhìn về phía trước, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của Cố Nam Thành, nước mắt làm tất cả trở nên mông lung không rõ.

Tất cả đều biến chất.

Không trở về được nữa rồi.

Cô vẫn đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Cố Nam Thành.

Cô thua, thua một cô gái trong ngoài không đồng nhất, đầy bụng âm mưu, thua triệt triệt để để.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK