Đó là chữ cái đầu tiên của chữ Hoàn và chữ Tiêu.
Đây là một cặp nhẫn đôi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy anh khẽ mím môi, liền nói với quản gia: “Giao cho tôi đi, thay tôi cảm ơn bà nội, tôi chắc chắn sẽ cất giữ thật tốt.”
Chiếc nhẫn này chắc chắn Lăng Tiêu sẽ không đeo, trước tiên cô cất đi, sau đó lén trả lại cho hắn, như vậy cũng sẽ không bác bỏ mặt mũi của lão thái thái.
Bạch quản gia lắc đầu: “Chỉ sợ không được, lão thái thái dặn hai người nhất định phải đeo lên, sau đó chụp ảnh gửi cho bà ấy.”
Lăng Tiêu nghiêm nghị, lạnh lùng nói, “Bạch quản gia, rốt cuộc ông là người của ai?”
Bạch quản gia kéo đuôi lông mày, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Lăng thiếu, cậu vẫn nên đeo đi, nó có thể giúp cậu ngăn cản không ít phụ nữ tới làm phiền, nếu cậu không đeo, lát nữa lão thái thái lại nháo, thân thể bà ấy không chịu nổi sự kích thích này.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, Lăng Tiêu muốn cản phụ nữ làm gì cần nhẫn, chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.
Hắn chán ghét phụ nữ như vậy, đối với tình yêu chẳng thèm ngó tới, làm sao có thể đeo chiếc nhẫn này, xem ra lão thái thái nhất định phải thất vọng rồi.
Đang lúc Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ cách đuổi Bạch quản gia thì Lăng Tiêu đột nhiên vươn tay, cầm lấy chiếc nhẫn nam đeo vào ngón áp út.
Thịnh Hoàn Hoàn: “……”
Hắn thật sự đeo vào tay!
Bạch quản gia không chút kinh ngạc: “Thiếu phu nhân đến lượt cô rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn thu hồi sự khiếp sợ trên mặt, cầm lấy nhẫn đeo lên, kích thước vô cùng phù hợp.
Bạch quản gia lấy điện thoại di động ra, Thịnh Hoàn Hoàn đặt tay lên tay Lăng Tiêu, xúc cảm hơi lạnh kia, làm cho trái tim cô run lên.
Từ nay về sau, người đàn ông này chính là chồng của cô, cô phải lấy lòng nhưng không thể ỷ lại.
Bạch quản gia chụp ảnh, phát hiện tay Thịnh Hoàn Hoàn bị cháy nắng nên có hơi đỏ, so với Lăng Tiêu còn đen hơn, tránh cho lão thái thái truy cứu ông ta đã lấy ảnh chỉnh sửa độ sáng của ảnh.
Mà Lăng Tiêu đã sớm lên xe rời đi.
Có thể gửi ảnh cho tôi không?
“Tất nhiên.”
Thịnh Hoàn Hoàn kết bạn với Bạch quản gia trên weixin, sau đó ông ta gửi ảnh qua cho cô.
Trước khi rời đi, Bạch quản gia nói với Thịnh Hoàn Hoàn, “Thiếu phu nhân, 7 giờ sáng mai tôi tới đón cô, tiểu thiếu gia vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy cô, cậu ấy sẽ rất vui.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, “Được, tối nay tôi sẽ thu dọn đồ đạc.”
Nghĩ có thể gặp được cậu bé khiến người ta yêu thích kia, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cũng vui mừng.
Cô biết, Lăng Tiêu sở dĩ cưới cô, công lao của cậu bé là lớn nhất, tiếp theo mới là sự đồng ý của Lăng lão thái thái.
Tiếp theo Bạch quản gia gửi hai dãy số để cô lưu lại, một là của ông ta, một là của Lăng Tiêu.
Sau khi nói lời tạm biệt với Bạch quản gia, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không lập tức về nhà, cô quá đói bụng, đi đến quán ăn vặt ven đường, ăn hết hai bát sủi cảo lớn.
Sau đó đến tiệm thuốc mua thuốc mỡ, bôi lên mặt và cánh tay bị cháy nắng, dùng bột che khuất làn da đỏ bừng, mới trở về Thịnh gia.