“Tụi em từng gặp mặt lúc ở nước M.” Lam Nhan gật đầu.
Lăng Tiêu nói kế hoạch cho Lâm Chi Vũ, Lâm Chi Vũ trầm mặc hồi lâu mới gật đầu: “Nếu như không có cách tốt hơn thì chỉ có thể mạo hiểm thử xem.”
Lăng Tiêu nhìn về phía Lam Nhan: “Vậy thì ngày mốt thực hiện, cô có đề nghị gì khác không?”
Lam Nhan lắc đầu: “Không có.”
“Vậy quyết định thế đi.”
Lăng Tiêu không nhiều lời nữa mà đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Chi Vũ muốn theo sau, nhưng Lam Nhan lại gọi cô ta: “Lâm tiểu thư xin dừng bước, có một số chi tiết tôi muốn nói với cô.”
Lâm Chi Vũ dừng bước, mà Lăng Tiêu cũng không chờ cô ta.
Lâm Chi Vũ quay đầu nhìn về phía Lam Nhan: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Lâm Chi Vũ không trả lời cô ta ngay mà vén chăn xuống giường, đi tới cửa rồi khoá lại, sau đó mới nhìn Lâm Chi Vũ mà hỏi: “Cô thích A Tiêu đúng không?”
Lâm Chi Vũ cười nói: “Rất rõ ràng sao?”
“Thích một người sẽ không che giấu được.” Lam Nhan hỏi: “Cô biết Thịnh Hoàn Hoàn không?”
“Đương nhiên, vợ trước của Lăng Tiêu.”
“Rất có thể cô ta đã có con của Lăng Tiêu rồi.”
Lâm Chi Vũ khó mà tin nổi: “Làm sao có thể?”
Lam Nhan hỏi: “Cô biết Thịnh Hoàn Hoàn không?”
Lâm Chi Vũ không phủ nhận: “Đương nhiên, vợ trước của Lăng Tiêu.”
Nói không biết không khỏi quá giả dối!
“Rất có thể cô ta đã có con của Lăng Tiêu rồi.” Lam Nhan nói.
Lâm Chi Vũ khó mà tin nổi: “Làm sao có thể?”
Lam Nhan hỏi lại: “Vì sao không thể, họ vừa ly hôn không bao lâu.”
Lâm Chi Vũ trầm mặc, một lúc sau mới hỏi Lam Nhan: “Tại sao phải nói cho tôi biết chuyện này?”
Lam Nhan nhếch khóe miệng lên cười: “Cũng nên xử lý đúng không? Để lại đứa bé kia chẳng tốt cho ai cả.”
Lâm Chi Vũ nhíu mày, nhìn Lam Nhan với sắc mặt nặng nề: “Cô lầm rồi, tôi và cô không phải cùng một loại người, tôi coi như không nghe thấy những lời này, tôi khuyên cô suy nghĩ cho rõ ràng, đừng cuối cùng lại hại người hại mình.”
Lam Nhan khịt mũi coi thường: “Lâm tiểu thư thật lương thiện quá, nếu như Lăng Tiêu biết Thịnh Hoàn Hoàn mang thai con của anh ấy thì cô cảm thấy anh ấy còn cưới cô không?”
“Dù kết quả thế nào thì tôi cũng tôn trọng quyết định của Lăng Tiêu.” Lâm Chi Vũ đứng thẳng lưng, thản nhiên nhìn thẳng vào Lam Nhan: “Cô là mẹ của Thiên Vũ, nếu như tôi là cô thì sẽ đặt toàn bộ tâm tư lên người Thiên Vũ, khẩn cầu sự tha thứ của nó, nó mới là chỗ dựa lớn nhất của cô.”
Lâm Chi Vũ tạm ngừng rồi nói tiếp: “Lam Nhan, biết vì sao Lăng Tiêu lạnh lùng với cô như vậy không? Vấn đề lớn nhất của cô chính là sinh ra tâm tư không nên có với Lăng Tiêu.”
Lam Nhan khựng lại, kinh hãi nói: “Làm sao cô biết?”