Đường Nguyên Minh đứng lên: “Không còn sớm, anh đưa em trở về!”
“Anh quên rồi là em lái xe tới à.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghịch ngợm chớp chớp mắt, từ chối tâm ý của Đường Nguyên Minh, Đường Nguyên Minh biết cô cố ý tránh né nên cũng không miễn cưỡng.
Đi ra từ nhà ăn, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lam Nhan. Lam Nhan đeo khẩu trang, nhưng cô liếc nhìn một cái liền nhận ra cô ta, sau đó cô nhìn thấy Lăng Tiêu và Lăng Thiên Vũ.
Lam Nhan đi qua, giơ bàn tay về hướng Lăng Thiên Vũ.
Lăng Thiên Vũ tránh đi tay cô, vùi khuôn mặt nhỏ vào lòng Lăng Tiêu, giữa mày Lăng Tiêu hiện lên chút không vui, sắc mặt lạnh lùng.
Rất nhanh, Lăng Tiêu cũng phát hiện cô và Đường Nguyên Minh.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không thể tránh, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn “Gia đình ba người” Lăng Tiêu chậm rãi tới gần…
Sau khi Lăng Tiêu tới gần, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác được rõ nhịp tim mình rối loạn, cô bất giác nắm chặt đôi tay, hoàn toàn không còn vẻ thong dong vừa rồi.
Hôm nay Lăng Tiêu mặc quần tây đen sơ mi trắng, tay áo xoắn lên, nhìn rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng quý khí sinh ra đã có sẵn kia vẫn vô cớ làm người ta cảm thấy thật đè nén.
Tầm mắt Lăng Tiêu xẹt qua người Thịnh Hoàn Hoàn, hắn phát hiện cô, nhưng cũng chỉ là như thế.
Liếc nhìn một cái rồi thôi, không chút gợn sóng mà nhìn đi nơi khác, lạnh lẽo xa cách như gặp một người chẳng quan trọng.
Mà hành vi kế tiếp của Lăng Tiêu cũng chứng thực bốn chữ “Người chẳng quan trọng” này. Chỉ thấy hắn ôm Lăng Thiên Vũ đi ngang qua bên cạnh cô.
Lăng Thiên Vũ cũng nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức giãy giụa trong lòng Lăng Tiêu, đáng tiếc cậu không nói được, chỉ có thể không ngừng duỗi tay về hướng cô.
Nhìn bóng dáng lạnh nhạt cao lớn kia, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại, vị trí này hơi đau nhói.
“Thịnh tiểu thư.” Lam Nhan nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, tiếp theo gọi theo Lăng Tiêu: “A Tiêu, em nhìn thấy Thịnh tiểu thư.”
Lam Nhan là cố ý, cô ta biết rằng Lăng Tiêu thấy cô. Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không khống chế được mà nhìn về phía bóng dáng cao lớn lạnh nhạt kia, chỉ thấy Lăng Tiêu không quay đầu lại ôm Lăng Thiên Vũ bước vào thương trường.
Thấy Lăng Tiêu không quay đầu lại đi rồi, Lam Nhan nói câu “Xin lỗi” với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng trên gương mặt lại không có ý xin lỗi nào: “Chúng tôi vừa ăn cơm chiều, dẫn Thiên Vũ ra đi dạo, mua chút đồ chơi về cho nó, tôi đi trước, A Tiêu và Thiên Vũ còn đang chờ tôi trong đó.”
Giọng điệu của cô ta cứ như đã là vợ chồng già với Lăng Tiêu.
Mãi đến khi Lam Nhan biến mất thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đứng ở đó.
Đường Nguyên Minh trầm thấp dặn dò cô như một người bạn: “Nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ việc tới tìm anh, đừng giống như trước đây nữa, chuyện gì cũng ngây ngốc vác lên vai mình, bạn bè là dùng để làm phiền mà.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ tới Đường Nguyên Minh còn ở một bên, cô rất cảm kích anh vì không hỏi gì cả.