“Có việc gì?” Cố Nam Thành xoay người nhìn về phía anh ta mà hỏi.
Cố Bắc Thành trầm giọng nói: “Đưa Hoan Hoan cho chị dâu đi!”
Cố Nam Thành lập tức bùng nổ cảm xúc: “Lại là lời này, Hoan Hoan là con gái của anh, điều kiện của anh tốt hơn Nam Tầm một vạn lần, Hoan Hoan đi theo anh có thể hưởng thụ sinh hoạt và giáo dục tốt nhất, Nam Tầm có thể cho nó cái gì?”
Cố Bắc Thành bình tĩnh phản bác: “Anh có thể cho Hoan Hoan cái gì thì chị dâu cũng cho được cái đó, mấy năm nay chị ấy không đi làm, nhưng không có nghĩa là không có năng lực.”
Cố Nam Thành cả giận quát: “Cô ta có khả năng độc lập, nhưng dù nỗ lực như thế nào thì đời này cũng không có khả năng đuổi kịp anh, chỉ có anh mới có thể cho Hoan Hoan thứ tốt nhất.”
Cố Bắc Thành hỏi: “Anh thật sự biết Hoan Hoan muốn cái gì sao?”
Cổ họng Cố Nam Thành đột nhiên bị nghẹn như mắc xương cá, đột nhiên không nói ra lời.
Cố Bắc Thành lại nói tiếp: “Hoan Hoan vốn có thể có được một gia đình hạnh phúc, là anh đánh nát tất cả, hai người đều muốn quyền nuôi nấng Hoan Hoan, vậy để Hoan Hoan lựa chọn, đây là quyền của nó, cũng là anh nợ nó.”
Sau khi Cố Bắc Thành rời đi, Cố Nam Thành ngồi vào bàn làm việc, bậc lửa châm điếu thuốc tiếp theo, trong đầu không ngừng quanh quẩn những lời nói của Cố Bắc Thành và Cố phu nhân.
Nửa giờ sau, Cố Nam Thành rời khỏi công ty, làm các cổ đông tới mở hội nghị khẩn cấp quay mặt nhìn nhau.
Cố gia
Lúc Cố Nam Thành trở lại Cố gia, Nam Tầm đang nấu mì trong phòng bếp, số lần cô xuống bếp không nhiều lắm, chỉ có nấu mì và chiên trứng là sở trường nhất.
Nghe thấy tiếng chuông, Nam Tầm lập tức ấn máy tính bên cạnh một cái, mấy hình ảnh xuất hiện trong máy tính, trong đó có một khung ảnh là Cố Nam Thành đứng ngoài cửa lớn, nâng ánh mắt sắc bén lên nhìn chằm chằm camera.
Gã tới.
Còn nhanh hơn dự đoán của cô.
Hơn nữa lần này gã không dẫn người theo, xem ra Cố phu nhân và Cố Bắc Thành thuyết phục được rồi.
Nấu xong mì, Nam Tầm mang mì và chiên trứng ra, Cố Hoan tung ta tung tăng chạy tới: “Mẹ, có người tới.”
Nam Tầm không để ý tới, gắp chén mì cho Cố Hoan, đẩy trứng chiên đến trước mặt cô bé, Cố Hoan rất vui vẻ, giống như con mèo tham ăn: “Thơm quá đi!”
Nam Tầm xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé: “Mau ăn đi con!”
Tiếng chuông càng ngày càng gấp, Nam Tầm có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức muốn hộc máu của Cố Nam Thành, cô không nhanh không chậm đi mở cửa.
Vừa mở cửa, quả nhiên sắc mặt Cố Nam Thành rất khó coi.
Nam Tầm không nói gì, xoay người đi vào bên trong, ngồi xuống bên cạnh Cố Hoan.
Cô bé rất tò mò: “Mẹ, là ai?”
Nam Tầm nhẹ giọng nói: “Lát nữa con sẽ biết.”
Lúc này Cố Nam Thành đi vào, Cố Hoan nhìn thấy Cố Nam Thành thì đột nhiên trầm mặc, vùi khuôn mặt nhỏ vào chén.