Lăng lão thái thái lập tức phụ họa: “Đó là tất nhiên.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Thương vợ?
Hai chữ này mới là châm chọc lớn nhất đối với Lăng Tiêu.
Đường Nguyên Minh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, anh không tìm thấy chút vui sướng nào trên mặt cô, một cô gái có hạnh phúc hay không thì nhìn một cái là biết.
Sau đó ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Đường Nguyên Minh, lạnh lẽo khủng bố, anh cong cong môi, độ cong đó là trào phúng đối với Lăng Tiêu.
Lúc này mợ Hứa Hương Tuyết nói: “Hoàn Hoàn thật có phúc, gả được cho người chồng biết thương vợ, về sau Đình Đình cũng phải giống em họ, phải tinh mắt chọn được người tốt, để tránh giống như mẹ, dùng chút tiền cũng phải xem sắc mặt nhà chồng.”
Có câu việc xấu trong nhà không đồn ra ngoài, sắc mặt mọi người hơi thay đổi, không hẹn mà nhìn về phía hai cụ Thịnh gia, chỉ thấy vẻ mặt họ như thường, hiển nhiên đã quá quen với hành vi mất mặt của Hứa Hương Tuyết.
Trái lại sắc mặt Thịnh Giai Minh và hai đứa con không được tốt lắm.
Thịnh Đình Đình nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, ai cũng có số, không phải người nào cũng tốt số như Hoàn Hoàn.”
Lúc nói chuyện, Thịnh Đình Đình liếc nhìn về hướng Đường Nguyên Minh.
Hứa Hương Tuyết nhìn về phía Lăng Tiêu: “Kêu em rể giúp con để ý một chút, con cũng già đầu rồi, con xem em con đã kết hôn rồi kia, con cũng phải tranh thủ.”
Thịnh Giai Minh lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc: “Duyên phận tới thì tự nhiên nước chảy thành sông, hiện tại Đình Đình còn trẻ, bà đừng lo nhiều.”
Thịnh Đình Đình lớn hơn Thịnh Hoàn Hoàn hai tuổi, năm nay 24.
Thịnh Chính Dương cũng nói: “Đúng vậy, đừng ngày nào cũng làm như chị không gả đi được.”
Hứa Hương Tuyết lại nói: “Các người hiểu cái gì, trẻ mới chọn được người tốt, qua thêm mấy năm chỉ còn nước bị người khác chọn.”
Thịnh phu nhân thấy tình hình không ổn thì lập tức cười nói với Hứa Hương Tuyết: “Em dâu yên tâm, Đình Đình hiểu chuyện lại xinh đẹp như thế, tương lai nhất định sẽ tìm được người chồng tốt như Hoàn Hoàn.”
Cuối cùng Hứa Hương Tuyết cũng vừa lòng: “Chị với Hoàn Hoàn phải để ý giúp thêm.”
Thịnh phu nhân liên tục nói được, Thịnh Đình Đình rất khó chịu: “Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Hứa Hương Tuyết gật đầu: “Không nói, mẹ còn không phải vì tốt cho con à.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Hứa Hương Tuyết mà thương thay cho Thịnh Đình Đình, có người mẹ không lên được mặt bàn như vậy thì muốn tìm nhà chồng tốt cũng khó.
Khó trách mỗi lần gọi điện thoại cho bà ngoại ông ngoại, bọn họ đều rất ít nhắc đến mợ, còn cậu thì chắc cũng là dạng lỗ tai mềm sợ vợ.
Bỗng nhiên, trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn, Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi, nghiêng mặt nhìn qua về phía người đàn ông bên cạnh.
Lăng Tiêu bất mãn vì bị Thịnh Hoàn Hoàn bỏ qua, đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn đâu biết Lăng Tiêu suy nghĩ cái gì, cô không vui đẩy bàn tay đang đặt trên đùi mình ra, đầu ngón tay lại truyền đến xúc giác ẩm ướt.