Những lời này đột nhiên làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất mập mờ.
Cô đứng lên, xoay người nhìn về phía Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói với hắn: “Anh còn nhớ mấy ngày trước tôi có nhắc đến với anh chuyện tôi muốn mời mẹ đến nhà chơi không.”
Lăng Tiêu không phản đối: “Sau khi ăn bữa sáng, mọi người có thể cùng trở về.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì hỏi theo phản xạ: “Anh không trở về chung với chúng tôi sao?”
“Tôi phải đến công ty một chuyến.” Lăng Tiêu nhướng mày lên: “Thế nào, cô muốn tôi trở về cùng?”
Đương nhiên không phải, lần này mẹ và bà ngoại đi đến Lăng gia, chủ yếu là xem xét thứ dơ bẩn dưới hầm giam kia, nếu hắn không có mặt thì chuyện này sẽ trở nên càng đơn giản.
Nhưng hiện tại Lăng Tiêu hỏi như vậy, tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không thể trực tiếp phủ nhận, cô trái lương tâm mà gật gật đầu: “Ừm.”
Nghe câu trả lời của Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng Lăng Tiêu bất giác hơi nhếch lên, hắn nói với cô: “Giữa trưa tôi sẽ chạy về ăn cơm với mọi người.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Kỳ thật hắn thật sự có thể không trở về!
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu xuống lầu, Lăng Thiên Vũ sớm đã ăn xong bữa sáng, đã chơi với Tiểu Sam Sam nửa giờ, lúc này Tiểu Sam Sam lại bắt đầu mơ màng sắp ngủ.
Thịnh phu nhân cười tươi nhìn hai người, vẻ mặt Lăng Tiêu rất thong dong, bình thản ung dung, tai Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng, cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Ăn xong bữa sáng, Lăng Tiêu liền đi công ty.
Mẹ con Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ đi đến thành Tây đón hai cụ Thịnh gia.
Đây là lần thứ hai Thịnh Hoàn Hoàn tới nơi này, hôm qua cô thấy Cố Nam Thành ôm Trần Do Mỹ bước vào căn biệt thự bên cạnh, cho nên lúc xuống xe cô cố ý quan sát căn nhà kia trước.
Kết quả, cô thật sự thấy được Trần Do Mỹ và Cố Nam Thành ở ban công.
Nhìn một cái đã làm tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn ngã xuống đáy cốc.
Chỉ thấy Trần Do Mỹ và Cố Nam Thành đang mặc áo ngủ ôm nhau, Trần Do Mỹ nhón mũi chân hôn Cố Nam Thành một cái, rất nhanh hai người đã hôn hít khó tách rời, cuối cùng Cố Nam Thành cong lưng, ôm Trần Do Mỹ vội vàng trở về trong phòng.
Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn vừa phẫn nộ lại bi thương.
Ai cũng là người từng trải, biết rõ kế tiếp hai người kia sẽ làm gì, Thịnh Hoàn Hoàn thực mâu thuẫn, cô cảm thấy bi thương thay cho Nam Tầm, tức đến mặt mày xanh mét.
Chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra!
Vì niềm kiêu ngạo, Nam Tầm đã đẩy Cố Nam Thành ra xa hơn, mà Cố Nam Thành cũng không ngăn được cám dỗ mà phản bội Nam Tầm, ruồng bỏ gia đình của bọn họ.
Buồn cười chính là Cố Nam Thành đã từng điên cuồng yêu thương Nam Tầm, hiện tại lại leo lên giường cô gái khác.
Rốt cuộc là tình yêu không chịu nổi sóng gió, hay là lòng người vốn dễ thay đổi?
Nghĩ đến dáng vẻ tan vỡ của Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn như nổi điên mà chạy như bay đến căn biệt thự kia, nhưng khi tới cửa lại cảm thấy tay nặng ngàn cân, cuối cùng nặng nề mà rũ xuống.