Sở dĩ Lăng Tiêu hỏi đến An Lan là vì nhớ tới lần trước có một nữ hầu nói An Lan bị Lăng Hoa Thanh nhốt lại.
Nếu là trước kia Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không hỏi tới.
Dù bị cầm tù thì thế nào, bà đáng đời mà.
Nhưng hiện tại Lăng Tiêu biết An Niên và Lăng Tích đều là con của Lăng Hoa Thanh, mà trong khoảng thời gian này Lăng Tiêu càng hiểu Lăng Hoa Thanh thì cán cân trong lòng cũng bất tri bất giác nghiêng về hướng An Lan.
Nhưng hắn không thể để Lăng Hoa Thanh biết những điều này.
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Là bà nội muốn gặp bà ta.”
Lăng Hoa Thanh không trả lời thẳng với Lăng Tiêu: “Nói cho bà nội con hai ngày nữa ba sẽ dẫn mẹ con trở về thăm.”
Lăng Tiêu không hỏi nữa: “Được.”
Lăng Hoa Thanh cười cười, dùng đũa kẹp chút đồ ăn Lăng Tiêu thích cho hắn: “Ăn cơm đi!”
Sau đó lại là trầm mặc lâu dài.
Sau khi ăn xong bữa cơm, hai ba con đều mang nổi lòng riêng nên không trò chuyện câu nào cả.
Thẳng đến ngồi lên bàn trà sau bữa ăn, Lăng Hoa Thanh đã bưng bình trà vừa pha xong đến trước mặt Lăng Tiêu rồi chậm rãi nói: “Hôm nay ba có xem cuộc đua quốc tế, con bé Thịnh Gia kia thật sự rất khác biệt, khó trách lại làm con điên đảo tâm hồn.”
Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt nghiêm mặt: “Ba, con rất tỉnh táo.”
“Chớ khẩn trương, ba thay đổi chủ ý rồi, người phụ nữ ưu tú như thế chết thật sự rất đáng tiếc.” Lăng Hoa Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đan xen trước người rồi ôn hòa nói với Lăng Tiêu nói: “Nếu con đã thích nó như thế thì giữ lại đi, chọn ngày cưới Lâm Chi Vũ vào cửa.”
Ý của ông ta là để Thịnh Hoàn Hoàn làm nhỏ.
Lập trường của Lăng Tiêu rất kiên định, vẫn là câu nói lần trước: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ.”
Vẻ dịu dàng trên mặt Lăng Hoa Thanh từ từ biến mất: “Con trai, ba đã lui một bước rồi.”
Cho nên hắn nên thấy ổn thì dừng, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng thái độ của Lăng Tiêu lại không thay đổi chút nào: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ, con có thể chấp nhận yêu cầu khác của ba.”
“Ba chỉ có yêu cầu này, ba sẽ không để Thịnh Hoàn Hoàn vào nhà, để nó làm tình nhân của con đã là coi trọng nó rồi.”
Môi Lăng Hoa Thanh run run mấy lần, ông ta đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chén trà trong tay hung tợn ném mạnh xuống trước mặt Lăng Tiêu.
“Phanh” một tiếng, chén trà nện xuống trước mặt Lăng Tiêu, nước trà nóng hổi và mảnh sứ vỡ văng tứ phía.
“Boss…” Phùng Việt kinh hô muốn tiến lên trước.
Lăng Tiêu đưa tay cản anh ta lại, bình tĩnh nhìn Lăng Hoa Thanh ở đối diện rồi kiên định mà nói lại lần nữa: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ.”
Lăng Hoa Thanh nhắm nghiền hai mắt, hít sâu mấy cái rồi mới mở ra lần nữa và nhìn vào mu bàn tay đỏ bừng của Lăng Tiêu, đè nén lửa giận mà mở miệng: “Nếu con thực sự không thích Lâm Chi Vũ thì chọn lựa một người từ các thế gia lớn rồi mau chóng thành hôn đi.”
Lăng Hoa Thanh lại lui một bước.
Đối với ông ta, chỉ cần không phải Thịnh Hoàn Hoàn thì Lăng Tiêu muốn cưới ai cũng được.