“Tuân lệnh!” Charlie vui vẻ.
Từ lâu hắn ta đã nghe nói có thể hạ gục nhiều phụ nữ phương Đông chỉ bằng một chiếc túi.
Bây giờ Lãnh Nại Tử đề nghị mua một chiếc túi, chẳng phải cô ấy đang ám chỉ mình sao?
Hắn ta thầm hạ quyết tâm, chỉ cần giá chiếc túi mà Lãnh Nại Tử chọn nằm trong tầm túi tiền thì anh ta sẽ bỏ tiền ra!
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô ta đi về phía quầy bên cạnh, trái tim hắn ta lại bắt đầu run lên.
Những quầy này đều là những thương hiệu đẳng cấp thế giới.
Chanel, Hermès, LV, Gucci, v.v. Bất kỳ một trong số chúng đều có giá trị.
Tuy rằng có thể có được thân thể của Lãnh Nại Tử, nhưng hắn ta cũng có chút lo lắng về ví tiền của mình.
“Tiểu thư, cô thích cái nào?”
“Tôi thấy cái này rất hợp với cô, cô có muốn xem thử không?” Hắn ta đi theo, cố ý giới thiệu một chiếc túi nhỏ chỉ có mấy trăm euro.
Lãnh Nại Tử nói: “Nhỏ quá.”
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy một chiếc túi được đặt trên một chiếc quầy ở góc xa.
Mặc dù thiết kế hoa văn độc đáo nhưng nó trông giống như một chiếc túi xách lớn mà các bà các cô thường dùng để đi mua rau ở chợ.
“Cái này đi.” Cô ta gật đầu.
Charlie há hốc miệng ngạc nhiên, sau khi định thần lại, hắn ta như mở cờ trong bụng. Chiếc túi này chỉ có giá vài chục euro.
Hắn ta không ngờ mình có thể hạ gục được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy chỉ với vài chục euro.
Thật sự quá hạnh phúc!
Thấy Lãnh Nại Tử muốn trả tiền, hắn ta vội vàng trả tiền trước.
Như vậy, hắn ta nhận định rằng Lãnh Nại Tử chưa đi ra ngoài nhiều nên không dám mua thứ gì quá đắt.
Vì vậy, hắn ta nói rất hào phóng: “Quý cô, tiếp theo cô có thể chọn bất cứ thứ gì cô thích.”
“Về việc thanh toán, đó là việc của các quý ông.”
“Tôi rất vinh hạnh.”
“Anh Charlie, cảm ơn anh rất nhiều.” Lãnh Nại Tử mặt đỏ bừng nói, cầm lấy cái túi lớn đi về phía quầy tính tiền phía xa.
Tần Thiên không muốn dính dáng tới bởi vì hắn biết Charlie dám trêu vào Lãnh Nại Tử thì sẽ chết rất thảm. Cho nên hắn chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng cũng không dám chuồn đi. Ánh mắt lơ đãng nhìn bộ dạng như không quan tâm gì.
Phản ứng hôm nay của Lãnh Nại Tử cực kỳ khác với bình thường, nếu như ngày thường có kẻ nào dám trêu cô như vậy thì sớm đã răng rụng đầy đất. Bây giờ Tần Thiên cũng đang muốn biết trong chiếc hồ lô kia Lãnh Nại Tử mua thuốc gì.
“Cô có muốn xem son không ạ?”
“Son ở đây màu gì chúng tôi cũng có, cô thích màu nào tôi lấy cho cô xem?” Lãnh Nại Tử nhìn chỗ để son, còn nhân viên bán hàng lịch sự giới thiệu về từng loại.
Charlie vội vã chọn một cây son khoảng mấy chục Euro nói: “Màu này ổn đó, cô muốn thử không?”