Nam Tầm hùng hổ doạ người, Cố Nam Thành lại không phản bác được câu nào, trong lòng càng thêm bực bội chán ghét cô: “Nam Tầm, hôm nay cô nhất định phải làm tôi khó chịu đúng không?”
Nam Tầm nhìn người đàn ông trước mặt, cố nén nước mắt: “Rốt cuộc là ai làm ai khó chịu?”
Cố Nam Thành cắn răng cả giận nói: “Tôi chịu đủ rồi.”
Nói xong, gã muốn phất tay bỏ đi.
Nam Tầm lập tức hô to: “Anh trở về cho tôi, hôm nay là sinh nhật con gái, cho dù chỉ diễn thì anh cũng phải ở lại cho tôi.”
Bước chân Cố Nam Thành khựng lại, tiếp theo vẫn không quay đầu lại mà đi ra ngoài cửa.
Nhìn bóng dáng của Cố Nam Thành, Nam Tầm rưng rưng kêu lên: “Cố Nam Thành.”
Nghe thấy tiếng gào xé lòng đó, trong lòng Cố Nam Thành vẫn có chút không nỡ, gã dừng bước: “Nam Tầm, chúng ta đều cần bình tĩnh lại.”
Sau khi để lại những lời này, Cố Nam Thành liền rời đi.
Nam Tầm mím chặt đôi môi run rẩy, bởi vì cô ấy sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
Cô biết mình và Cố Nam Thành xong rồi!
Cô và gã yêu nhau nhiều năm, không ngờ tình cảm giữa họ lại yếu ớt như thế, không chịu nổi một chút khảo nghiệm…
..
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn đi theo Lăng Tiêu lên xe, đã sốt đến cả khuôn mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô ngồi bên cạnh Lăng Tiêu mà lại không cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ trên người hắn, cho dù lúc này hắn như một tượng băng di động.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thân thể mình như bị lửa đốt, trán luôn đổ mồ hôi, Lăng Thiên Vũ lo lắng nắm chặt tay cô, cô cười cười với cậu nhóc: “Không có gì, Thiên Vũ đừng lo, dì ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Lăng Thiên Vũ nhớ tới Thịnh Hoàn Hoàn hai đêm trước thì mới hơi an tâm một chút.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, từ lúc lên xe đến bây giờ, hắn chưa nói ra một câu.
Cô thật làm hắn mất mặt sao, làm hắn tức giận như thế. Hay là đêm nay cô không nên tham dự tiệc mừng thọ này?
Đầu cô đau quá, lúc này cô không muốn hỏi thêm cái gì, cũng không muốn quan tâm gì nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, hô hấp hỗn độn nói với người đàn ông lạnh lẽo bên cạnh: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Cô không ngờ hắn lại bảo vệ mình như thế.
Sau một lúc lâu, cô vẫn không nghe Lăng Tiêu đáp lại.
Cô suy yếu cong cong khóe miệng: “Lăng Tiêu, tôi mệt mỏi quá, có thể dựa vào vai anh một chút không?”
Tiếng nói vừa dứt, cô đè trọng lượng cả người lên Lăng Tiêu, bất tỉnh nhân sự…
Đêm nay người lo âu nhất không ai khác là Lăng Kha, cô ấy xem những video và ảnh chụp đó xong thì luôn liên hệ Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm, nhưng cả đêm vẫn không ai bắt máy.