Lăng Tiêu đặt Thịnh Hoàn Hoàn lên giường rồi xoay người đi ra bên ngoài, bước chân vừa di chuyển thì tay đã bị cô túm chặt: “Đừng đi.”
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó kéo tay cô xuống.
Hắn không rời đi bao lâu, một lát sau lại về tới phòng ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn mê mang, cảm thấy trên trán truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, trên trán cô có thêm một cái khăn lông ướt.
Chóp mũi là mùi hương quen thuộc, cô đau khổ lẩm bẩm: “Lăng Tiêu, tôi thật khó chịu, tôi đau quá.”
Sắc mặt cô gái trên giường đỏ đến dị thường, môi bị rách vừa sưng vừa khô, cô cau mày, mặt đầy đau đớn, nhìn rất yếu ớt.
Bạch quản gia dẫn bác sĩ gia đình tiến vào từ ngoài cửa, Lăng Tiêu thu bàn tay đang ngừng ở giữa không trung lại, lui ra ngoài ban công, lấy điếu thuốc ra châm.
Không bao lâu sau, Bạch quản gia đi đến bên cạnh hắn: “Thiếu gia, thiếu phu nhân sốt cao gần 40 độ, hiện tại đang tiêm thuốc hạ sốt.”
“Đã biết.” Lăng Tiêu không có quá nhiều phản ứng.
Bạch quản gia ho nhẹ một tiếng, do dự xấu hổ mở miệng: “Bác sĩ nói, thiếu phu nhân sốt cao là vì chuyện đó, cô ấy tiêm thuốc hạ sốt cho thiếu phu nhân, còn để lại chút thuốc mỡ, nhờ ngài bôi cho cô ấy, còn nói… Còn nói…”
Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu dừng ở trên mặt ông: “Nói.”
Bạch quản gia đành căng da đầu nói: “Còn nói lần sau ngài dịu dàng một chút.”
Vẻ mặt Lăng Tiêu trầm trầm: “Đi ra ngoài.”
Bạch quản gia lập tức cong lưng lui xuống.
Hút xong một điếu thuốc, Lăng Tiêu lại trở vào phòng ngủ.
Cô gái trên giường đã ngủ say, vừa nhìn dáng vẻ đáng thương kia là biết đã bị đàn ông hung hăng chà đạp, yếu ớt như vừa chạm vào sẽ tan mất.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn cứ liên tục sốt cao, mãi đến sáng sớm mới hạ nhiệt.
Một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ dưới bụng làm mắt cô run rẩy, mãi đến khi người nọ đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn mới dám mở hai mắt ra.
Tối hôm qua cô luôn ngủ mê mang, cảm thấy bên cạnh luôn có người đổ nước, đổi khăn ướt cho mình. Hình như người kia chính là Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngủ ngon, hiện tại cảm thấy cả người đau đớn, cô lại khép mí mắt nặng nề lại, ngủ một giấc tới giữa trưa.
Đợt bệnh này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại thì cảm thấy cả người nhẹ nhàng không ít.
Cô lấy di động ra, phát hiện đang trong trạng thái tắt máy, bộ hết pin sao?
Thịnh Hoàn Hoàn mở điện thoại ra, lượng điện còn 40%, là hắn sợ cô bị điện thoại đánh thức nên tắt sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, trên người dính nhớt, đầy mùi mồ hồi, cô phải tắm rửa một cái.
Sau khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn liền nhận được điện thoại của Lý Hưng Hoài, hôm nay đoàn xe có chở mấy chiếc xe đua mới tới, ông hỏi cô khi nào tới tham gia huấn luyện.