Tề Anh chỉ dùng một câu nói đã cấm cửa Bạch Sương và cả đoàn xe của cô ta, về sau bãi đua xe Tây thành sẽ không còn vị trí nào cho bọn họ.
Các đồng đội của Bạch Sương lập tức sốt ruột, đi đến trước mặt Bạch Sương bất mãn chỉ trích và oán giận một trận.
Vốn dĩ Bạch Sương có biểu hiện không tốt trong đội, hiện tại càng làm các đồng đội bất mãn. Cuối cùng do chịu áp lực quá lớn, cô ta không thể không đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, mặt mày tái nhợt lại không cam lòng kêu lên một tiếng “Bà nội”.
Lăng Kha đứng bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn móc móc lỗ tai: “Quá nhỏ, nghe không được.”
Bạch Sương nắm chặt hai nắm đấm: “Bà nội.”
Lúc này mọi người mới vừa lòng, Thịnh Hoàn Hoàn không lạnh không nóng, rất thản nhiên mà đáp một câu: “Ngoan.”
Bạch Sương: “…”
Mọi người: “…” Nữ thần thật quá ngầu!
Lúc này vẻ mặt Bạch Sương như trái cà tím, vô cùng khó coi.
Lăng Kha nói: “Bạch Sương, về sau gặp được Hoàn Hoàn thì xin gọi một tiếng bà nội, chúng tôi đang ở đâu thì tự động đi vòng đi một km, lời này là tự cô nói ra, người ở đây làm chứng cho chúng tôi.”
Lăng Kha trả lại nguyên văn lời nói vừa rồi của Bạch Sương cho cô ta.
Mọi người rất phối hợp mà gật đầu.
Tiếp theo Lăng Kha lại nói: “À, đừng quên là lần nào cũng phải vậy nhé, chúng tôi sẽ nhìn chằm chằm cô, cho nên về sau nhìn thấy chúng tôi thì làm phiền mau mau cút xa một chút.”
Bạch Sương tức giận đến sắp rớt nước mắt, xoay người muốn đi.
Nhưng lúc này Lăng Kha lại gọi cô ta lại: “Cô trở về cho tôi, gà rán và tôm hùm đất đang trên đường giao, nhớ trả tiền, nếu không đủ tiền thì tôi có thể cho mượn một chút.”
Bạch Sương bị chọc tức suýt hộc máu, cả người đều đang phát run.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Sương và Trần Phỉ Phỉ, tâm tình của Lăng Kha rất tốt, cô vỗ vỗ tay và nói: “Thời tiết quỷ quái này quá nóng, Hoàn Hoàn chúng ta trở về đi, mọi người ăn ngon uống tốt, chúng ta gặp nhau trên sân thi đấu quốc tế.”
Nhìn dáng vẻ như chị đại của Lăng Kha, Thịnh Hoàn Hoàn có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống. Lúc ở ngoài đường, nên chừa cho cô ấy chút mặt mũi.
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Tề Anh, khẽ gật đầu thể hiện ý cảm ơn rồi đi đến trước mặt Cao Dương và Lý Hưng Hoài, trả chìa khóa xe lại cho họ, sau đó từ biệt.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Cao Dương kích động nắm lấy tay Lý Hưng Hoài: “Đội trưởng Lý, lần này chúng ta thật sự có hy vọng.”
Lý Hưng Hoài đỏ mắt gật đầu: “Rốt cuộc tôi cũng tin câu ‘Ở hiền gặp lành’ rồi, Lão Cao, xem ra chúng ta cũng phải cố lên!”
Cao Dương gật đầu, ánh mắt cực nóng: “Yên tâm, tôi sẽ chiến đấu đến cùng với anh, tựa như năm đó chúng ta bồi dưỡng Tinh Vũ.”