Thiếu gia, nếu quyết định chịu thua thì phải thể hiện thành ý!
Lăng Tiêu tức giận trừng ông một cái, nhiệt độ quanh người cũng giảm xuống mấy độ, một lát sau mới đứng lên, đi lên trên lầu.
Nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, trong lòng Bạch quản gia rất vui mừng, hy vọng lần này thiếu gia có thể bình tĩnh nói chuyện với thiếu phu nhân.
Lăng Tiêu đi lên lầu, đẩy cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn ra.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu thì sắc mặt bất giác trầm xuống: Không phải hắn đi rồi sao, vì sao còn ở đây?
Lăng Tiêu thấy trên người Thịnh Hoàn Hoàn chỉ bọc một cái áo tắm thì nhíu mày lại, trở tay đóng cửa rồi đi qua chỗ cô.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn ngơ người một lát thì lựa chọn làm lơ hắn, lấy quần áo để thay ra từ tủ, kéo áo tắm trên người xuống ngay trước mặt Lăng Tiêu rồi mặc vào từng cái.
Lăng Tiêu thâm trầm nhìn, cô có ý gì?
Sau khi mặc quần lót vào, Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy cái váy tròng lên, lúc này Lăng Tiêu bắt lấy tay cô, ấn cô ngồi ở mép giường, chỉ vào vết bầm tím doạ người trên đầu gối cô mà hỏi: “Chuyện gì đây?”
Da Thịnh Hoàn Hoàn trắng nõn tinh tế, vết bầm tím trên đầu gối cô như một vết mực dính trên mảnh ngọc tốt nhất, đặc biệt chói mắt, làm người ta đau lòng tiếc hận.
Thịnh Hoàn Hoàn buông váy xuống, thản nhiên nói câu: “Chỉ té ngã một cái, không chết được.”
Sự lạnh nhat của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu thực không vui: “Mẹ cô nói cô bị kinh sợ, tôi thấy cô rất khoẻ.”
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời từ nơi khác về gương mặt Lăng Tiêu, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, sợ bỏ lỡ một tia khả nghi: “Hầm giam kia có cái gì, anh thật sự không biết sao?”
Lăng Tiêu hỏi lại: “Có cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tìm ra một tia chột dạ trên mặt hắn, đáng tiếc cô thất bại, hoặc là hắn diễn quá giỏi, nhưng hắn căn bản không cần làm vậy.
Cô cong cong môi, lạnh lùng nói: “Cũng đúng, anh chưa từng bị người ta nhốt vào đó, sao mà biết được chứ?”
Lăng Tiêu không tức giận vì cách ăn nói móc họng của cô, hắn hỏi: “Vậy cô nói cho tôi biết, cô đã nhìn thấy gì dưới hầm giam?”
Nhìn thấy gì dưới hầm giam?
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến gương mặt máu tươi đầm đìa kia thì sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người căng cứng, đôi tay siết chặt lấy làn váy trên đùi.
Đến bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc đó là ảo giác của mình hay là sự thật.
Nói là ảo giác, lại chân thật như vậy, nếu là chân thật lại không hợp lẽ thường…
Lăng Tiêu nhìn phản ứng của cô thì nhăn mày kiếm lại.
Động tác và vẻ mặt có thể gạt người, nhưng sắc mặt thì không. Người giả vờ ngượng ngùng sẽ không đỏ mặt, tương tự như vậy, người giả vờ sợ hãi không thể biến sắc mặt trở nên trắng bệch trong phút chốc, cả màu môi cũng nhạt đi.
Xem ra cô thật sự bị kinh sợ dưới hầm giam, là do tâm lý sợ hãi sinh ra ảo giác, hay là có người cố ý giả thần giả quỷ, hoặc là trên đời này thực sự có yêu ma quỷ quái gì?