Dì Hà không ngờ nhanh như vậy Lăng Tiêu đã tìm tới Tích Nhi, hắn dùng Tích Nhi uy hiếp, bà không thể không khai ra mọi chuyện.
Tới bước này, Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đi trách hai con người vô tội đó, đó là quyết định của cô, không liên quan đến người khác, chỉ là lúc đầu cô cũng không ngờ chuyện này sẽ chạm vào điểm mấu chốt của Lăng Tiêu.
Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, chờ hắn xử quyết.
“Không có gì muốn nói?” Đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Tiêu không có chút độ ấm nào.
Thịnh Hoàn Hoàn khàn khàn trả lời: “Thực xin lỗi, tôi chỉ thấy Tích Nhi thật sự đáng thương nên muốn giúp cô ấy, không ngờ chuyện này lại thành như vậy.” .
||||| Truyện đề cử: 101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng |||||
“Vì sao không nói với tôi mà tự ý quyết định?” Mỗi khi nói thêm một chữ, sắc mặt Lăng Tiêu lại lạnh đi một phần.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt đôi tay: “Tôi sợ kết quả sẽ làm anh thất vọng, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ lặng lẽ trôi qua, không ngờ còn lan đến nhà cũ, liên lụy cả bà nội vào. Lăng Tiêu, kỳ thật bà nội cũng…”
Ánh mắt Lăng Tiêu càng lạnh: “Thịnh Hoàn Hoàn, tới hiện tại mà cô còn muốn làm người tốt? Bà nội nghĩ như thế nào, tôi nghĩ thế nào không liên quan đến cô, chuyện này do cô gây ra, người mà cô nên lo lắng cho là chính cô.”
Tới bước này, Thịnh Hoàn Hoàn không thể giải thích cho mình nữa, cô nhìn dáng vẻ quyết liệt của Lăng Tiêu, ánh mắt ảm đạm: “Thực xin lỗi, chuyện này là tôi sai, tôi bằng lòng chấp nhận trừng phạt.”
“Chỉ có chuyện này?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu đầy khó hiểu.
Lăng Tiêu ném một tờ giấy cho cô, trong đó đều là lịch sử trò chuyện giữaa cô và đám người Cố Bắc Thành, Hạ Tri Vi.
Hắn đã biết, thì ra hắn biết tất cả.
Buồn cười là vừa rồi cô còn xin hắn phái người đến Thịnh gia bảo vệ ba mẹ. Hắn hỏi cô còn có gì muốn nói, cô còn ngây ngốc nói với hắn mình muốn đến Thịnh Thế đi làm.
Vậy tất cả không phải đều biểu lộ thái độ của cô, cô không tin hắn, sợ hắn nuốt Thịnh Thế?
Khó trách lúc ấy sắc mặt hắn liền thay đổi!
“Vì sao không hỏi tôi? Cô không biết Lăng Hàn và tôi có quan hệ gì à?”
Cô lại đi tin tưởng chuyện ma quỷ của Lăng Hàn mà đi điều tra hắn.
Chuyện tới bước này, muốn giấu cũng giấu không được, nói ra cũng tốt!
Cô cũng muốn chính miệng hỏi rốt cuộc chuyện của Bạch Tuyết có liên quan đến hắn không.
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay: “Được, vậy giờ tôi hỏi anh, khi ba tôi xảy ra tai nạn, có phải anh ở trên xe hay không? Vì sao lại chạy đi, lúc gặp mặt ở Thịnh Thế Danh Môn, vì sao anh lại làm bộ không quen biết, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
Lăng Tiêu nhớ tới hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn mặc váy cưới, tuyệt vọng mà ngồi xổm giữa đường, ôm Thịnh Xán đau đớn khóc thút thít, hắn cứng rắn mà trả lời cô: “Hiện tại cô đã mất đi tư cách hỏi, tôi sẽ không nói gì với cô nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn khăng khăng hỏi: “Có phải là anh tìm Bạch Tuyết trở về hay không?”
“Tôi nói, hiện tại cô đã không có tư cách hỏi nhiều.”