Nghe tiếng ồn ào hỗn loạn bên trong, Thịnh Hoàn Hoàn thực lo lắng, khi cô nhịn không được muốn mở miệng xin Lăng Tiêu giúp đỡ thì hắn lại lên tiếng trước: “Đi đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc nhìn hắn: “Anh bảo tôi lập tức qua đó sao? Một mình tôi?”
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn cô một cái, ôm cậu nhóc lên xe, để lại Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở nơi đó.
Nhìn Lăng Tiêu không chút thương tiếc mà bỏ lại mình, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi có chút thất vọng.
Còn nữa, ánh mắt vừa rồi của hắn là đang khinh bỉ cô sao?
Vô duyên vô cớ, hắn khinh bỉ cô làm gì?
Đúng lúc này, Vinson đã đi tới chỗ cô, tài xế của Lăng Tiêu cũng xuống xe, cung kính cúi người trước cô: “Thiếu phu nhân, chúng ta vào chưa?”
“Các người muốn đi vào với tôi à?” Thịnh Hoàn Hoàn rất kinh ngạc, chẳng lẽ Lăng Tiêu muốn ra tay giúp Lý Hưng Hoài?
Cô lén nhìn vào trong xe, nhìn thế nào Lăng Tiêu cũng không giống người tốt như thế!
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên, cách một cánh cửa, cô mang theo đầy nghi vấn mà nhìn Lăng Tiêu: “Anh muốn giúp đoàn xe Vũ Yến sao?”
Lăng Tiêu khinh thường liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái, vô tình kéo cửa sổ lên ngay trước măt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Lần này cô khẳng định Lăng Tiêu đang khinh bỉ mình.
Lúc này tài xế ở phía sau giải thích: “Thiếu phu nhân, ngài không nghe thấy vừa rồi Lý Hưng Hoài nói muốn bán cái sân tập này sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày lại: “Cho nên?”
Tài xế cười nói: “Miếng đất tốt như vậy, mua cũng không có hại, huống chi tình huống hiện tại là thời cơ tốt để ép giá.”
Lời tài xế nói làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiểu ra mọi chuyện: “Đúng vậy, chỉ cần tôi mua miếng đất này thì không phải giải quyết được hết vấn đề sao?”
Lần này tài xế nghiêm túc sửa đúng: “Thiếu phu nhân, là Lăng thiếu muốn mua miếng đất này.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Là Lăng Tiêu muốn mua miếng đất này, không có liên quan đến cô!!!
Lúc này tiếng ồn ào đã tắt, bởi vì Lý Hưng Hoài đã gọi cho Vu Quang, đang đi qua một bên trao đổi.
Ba người Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, Vinson mở đường cho cô và tài xế, hai người đi theo phía sau Cao Dương, sau đó trầm mặc nghe Lý Hưng Hoài và Vu Quang nói chuyện.
“Vu Quang, một trăm triệu mà ông cũng không biết xấu hổ mở miệng?”
“Lý Hưng Hoài, 30 năm trước, ông chỉ tốn 20 vạn đã mua miếng đất kia, hiện tại tôi ra một trăm triệu, ông còn muốn thế nào?”
Cao Dương đứng bên cạnh tức đến xanh mặt, duỗi tay muốn đoạt điện thoại, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn tay mắt lanh lẹ kéo ông lại: “Cao đội trưởng bình tĩnh.”
Tiếp theo tài xế đi đến chỗ Lý Hưng Hoài, cúi người nói nhỏ mấy câu bên tai ông.
Chỉ thấy vẻ mặt Lý Hưng Hoài từ phức tạp ban đầu dần biến thành kích động hưng phấn, tựa như lại thấy được tia hy vọng lần nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn rất tò mò, rốt cuộc tài xế đã nói gì với Lý Hưng Hoài.