Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Nguyên Minh thu lại ý cười trên khóe miệng, nét tà khí trên khuôn mặt tuấn tú dần dần tan đi, thay vào đó là vẻ không giận đã oai của quân nhân: “Thật có lỗi, anh quên anh ta là bạn của em, anh nói anh ta như vậy trước mặt em rất mất phong độ.”

Đường Nguyên Minh thay đổi thái độ nhanh như vậy làm Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời không biết nên nói anh thế nào, cô kẹp sủi cảo tôm rồi dùng sức nhét vào trong miệng.

Hiện tại cô chỉ muốn nhét đầy bụng rồi mau chóng rời đi.

Văn Sâm ngồi ở đó, phần tóc mái rất dày trên trán che mất nửa bên mặt của anh ta, làn da trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan thâm thúy lạnh lùng, đôi mắt đen bình tĩnh mang theo một tia lạnh lẽo: “Đường thiếu đang kiêng kị Lăng Gia sao.”

Đường Nguyên Minh nghe xong thì bình thản trả lời: “Có lẽ Lăng Tiêu thật sự rất khó đối phó, nhưng tôi và anh ta không có cạnh tranh thương nghiệp, sao lại nói là kiêng kị? Những lời vừa rồi chỉ là nhận xét thôi.”

Ý là vừa rồi anh cũng không nói ngoa, Lăng Tiêu và Văn Sâm chính là người như vậy: Kiệm lời, máu lạnh, tàn bạo, trên tay không biết dính máu của bao nhiêu người rồi.

Lúc này một giọng nói mang theo mỉa mai nồng đậm truyền đến từ phía sau bọn họ: “Vậy sao, Đường thiếu tận mắt nhìn thấy chúng tôi giết người hay là trông thấy chúng tôi giấu xác?”

Lăng Tiêu?

Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói này thì lập tức quay đầu, liền trông thấy Lăng Tiêu mặc âu phục phẳng phiu đi về hướng bọn họ với khí thế cực mạnh, cao quý khiếp người.

Tại sao hắn lại ở đây?

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn về phía Văn Sâm, Văn Sâm mặt không cảm xúc đứng lên rồi khom người chào Lăng Tiêu: “Lăng Gia.”

Lăng Tiêu ngồi xuống ở vị trí của anh ta, mà Văn Sâm lại lùi về phía sau hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn: “… Văn Sâm.”

Thứ phản đồ mật báo nhà anh!

Sau khi Lăng Tiêu ngồi xuống thì không liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lấy một cái mà tập trung vào Đường Nguyên Minh, khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt lại sắc bén như mũi tên.

Đường Nguyên Minh nhẹ như mây gió trả lời: “Thế nào, Lăng Thiếu đã chán làm ác ma rồi nên muốn làm một con sói xám già giả nhân giả nghĩa sao?”

Lăng Tiêu cười nhạo: “Nói cứ như trên tay Đường thiếu chưa từng dính máu vậy, anh giả vờ chính nghĩa trước mặt đồ ngốc còn được, trước mặt tôi… A!”

Hắn cười mang theo mỉa mai cực hạn!

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Đồ ngốc mà hắn nói đến là ám chỉ cô sao?

Vừa dứt lời, Lăng Tiêu không để ý đến Đường Nguyên Minh nữa mà dời đôi mắt đen về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đói, lấy đôi đũa cho tôi.”

“Bộ không có tay hả?” Thịnh Hoàn Hoàn trừng hắn một cái, bực bội kẹp sủi cảo tôm lên nhét vào miệng, hiện tại cô không cần phải chiều ý hắn.

“Ăn ngon như vậy sao?”

Lăng Tiêu không thèm để ý mà cười, tự cầm đôi đũa kẹp một cái sủi cảo tôm lên rồi bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi lại buông đũa xuống, không còn chút hứng thú nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK