“Anh Thiên sau này nhận nhiều nhiệm vụ đi nước ngoài thế này để bọn em không cần mua vé cũng được đi nước ngoài nhìn thế giới.”
Tần Thiên cười: “Sau này còn có cơ hội. Đợi nhiệm vụ này kết thúc tôi sẽ thử cho người ẩn danh tìm nhiệm vụ cho mọi người.”
Mọi người cười nói chuyện phiếm, bởi vì khoảng thời gian tiếp theo đúng là chả có chuyện gì làm, sau đó còn chơi bài và đấu địa chủ. Bất tri bất giác đã bay tới sân bay của một quốc gia Châu u. Sau đó bọn họ lại di chuyển tới một máy bay tư nhân được Mã Vương sắp xếp trước.
Bây giờ mặt ai cũng trở nên nghiêm túc vì bọn họ biết đã gần tới địa điểm thực hiện mục tiêu. Bay thêm một khoảng thời gian thì máy bay tiến vào khoảng trời phía dưới là đại dương bao la. Sau đó ở phía dưới cũng xuất hiện một quần đảo.
“Oa, hòn đảo thật đẹp!”
“Đây là Đại Tây Dương?” Nhất Tiễn Mai áp mặt vào cửa sổ kích động nói.
Thiết Ngưng Sương cũng kích động theo: “Quần đảo Madeira, được gọi là viên trân châu của Đại Tây Dương.”
“Đúng là danh bất hư truyền.”
Tần Thiên cũng là lần đầu tới đây, từ trên máy bay nhìn xuống quần đảo Madeira được bốn đảo nhỏ tạo thành. Trong số đó có hai đảo là không có người ở, so với đảo ở Địa Trung Hải lần trước hắn tới thì to hơn nhiều. Đây là nơi tên Seraph ẩn nấp, cũng đủ giảo hoạt.
Máy bay từ từ hạ cánh, ở dưới đã có vài chiếc Mercedes-Benz loại dài đợi sẵn. Đám người Tần Thiên lên xe đi tới một trang viên rộng lớn. Đó gặp được chủ nhân ở đây tên là Rudy, người Moor.
Trước khi tới đây Thử Vương đã giải thích qua Rudy là người cung cấp thông tin cho hắn và cũng là người chịu trách nhiệm hậu cần cho nhóm người của Tần Thiên ở đây.
“Tình hình bây giờ thế nào, nói nhanh cho tôi biết.” Tần Thiên có chút vội vã.
Bởi vì hắn phát hiện Xà Vương và tên Seraph bị bắt khia hình như không ở đây. Rudy dùng phong tục địa phương cúi đầu chào Tần Thiên sau đó nhỏ giọng nói: “Vương, Seraph bị bắt tới một hòn đảo hoang không người.”
“Hôm nay, Nại Tử Cô Nương và người của cô ấy đang ở trên đảo canh giữ.”
“Bây giờ cũng đã muộn, ngài và mọi người đi nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người qua đó.”
“Sự thật là trên đảo này không có nơi nghỉ ngơi.”
“Không cần!” Tần Thiên đứng lên: “Đi ngay bây giờ.”
Nại Tử Cô Nương chính là Xà Vương. Tên đầy đủ là Lãnh Nại Tử hay còn có tên khác là Lãnh Vân. Lúc trước Tần Thiên và Lãnh Vân không có chút quan hệ nào.
Bây giờ không đợi được nữa đành gửi một tin nhắn: “Tôi tới đây rồi, tình hình như thế nào?”
Một lát sau Lãnh Vân trả lời: anh tự qua đây nhìn rồi biết.
Nhìn thấy tin nhắn của Lãnh Vân, Tần Thiên có chút cạn lời. Lâu không gặp tính khí của người phụ nữ này vẫn y như cũ. Nghĩ tới sắp phải nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí của cô ta tự nhiên Tần Thiên lại có chút buồn bực.
Trên thế giới này người phụ nữ có thể làm Tần Thiên cảm thấy buồn bực chắc cũng chỉ có mình Lãnh Vân. Nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Lãnh Vân tự nhiên lòng không kìm được sự kích động.
“Để tôi bảo người theo bảo vệ ngài.”
“Thân phận của tôi đặc biệt không tiện đưa mọi người đi. Tôi ở đây đợi tin tức của ngài.”