Giọng nói này?
Vừa ngồi xuống cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại không nên xuất hiện ở đây truyền đến.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu liền trông thấy Đường Nguyên Minh mặc tạp dề bưng đồ ăn đi về hướng cô, trên người còn mặc đồ bộ.
“Đồ ăn bưng lên đủ rồi, em nếm thử đi!” Đường Nguyên Minh tháo tạp dề ra rồi ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn, dùng ánh mắt dịu dàng như làn nước nhìn cô.
Người hầu đứng một bên cười nói: “Đường tiên sinh thức dậy rất sớm, bận rộn trong phòng bếp cả buổi sáng, bàn này đều là Đường tiên sinh làm, không để chúng tôi nhúng tay, đại tiểu thư mau nếm thử.”
Người hầu vừa nói vừa đưa một đôi đũa qua cho Thịnh Hoàn Hoàn.
“Cảm ơn.” Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy đũa, nhưng lại không ăn mà nhìn Đường Nguyên Minh ở đối diện rồi bình tĩnh hỏi: “Tối hôm qua anh không về sao?”
Đường Nguyên Minh cười khẽ: “Em không cần người của anh thì anh đích thân đến, anh sẽ ở lại đây đến khi tìm được hung thủ hại bác trai mới thôi.”
Cho nên cô đuổi hai thủ hạ của anh đi rồi anh dứt khoát tự đến luôn sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Tôi không đồng ý.”
Đường Nguyên Minh không e dè nói: “Bác gái đã đồng ý.”
Cho nên cô không quyền lên tiếng trong chuyện này đúng không?
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều nữa mà buông đũa xuống: “Tôi đi làm, anh tự ăn đi!”
Đường Nguyên Minh lập tức đứng lên, nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn rồi cứng rắn kéo cô trở về chỗ ngồi.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giãy giụa: “Anh bỏ tôi ra Đường Nguyên Minh.”
Đường Nguyên Minh cảm nhận được sự phẫn nộ và phản cảm từ phản ứng của cô, anh dần dần buông bàn tay đang đặt trên bả vai cô xuống, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên, bực bội hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Ánh mắt Đường Nguyên Minh sầm xuống: “Hình như em rất phản cảm với anh, vì sao?”
Vì sao?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, lúc này mới phát giác mình phản ứng quá khích, nhưng nghĩ đến đoạn video Lăng Tiêu gửi đến làm cô không thể chịu đựng được Đường Nguyên Minh đụng vào mình: “Xin lỗi anh Minh, em thật sự không thể chấp nhận anh, cho nên đừng tiếp tục làm những chuyện này vì em nữa, được không?”
Cô không phải chán ghét Đường Nguyên Minh, chỉ là không thể chịu được anh vừa xảy ra quan hệ với Triệu Giai Ca lại lập tức tới theo đuổi cô.
Cô cảm thấy rất bẩn!
Đáng tiếc Đường Nguyên Minh không biết được suy nghĩ của Thịnh Hoàn Hoàn.
Đường Nguyên Minh bình tĩnh nói: “Anh ở lại đây chỉ vì lo lắng an nguy của gia đình em, hơn nữa đã được bác gái cho phép, nếu anh làm em cảm thấy bị mạo phạm thì xin lỗi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác rất bất lực: “Anh Minh, em thật sự không chịu nổi anh tốt như vậy với em.”
Đường Nguyên Minh chậm rãi mở miệng, ánh mắt không có chút tức giận nào mà vẫn dịu dàng như làn nước: “Em cứ coi anh là anh Minh của trước kia, không cần thấy áp lực, anh sẽ không có hành vi vượt quá giới hạn.”