Thịnh Tư Nguyên gật đầu: “Ừm, không có vấn đề gì lớn, bảo mẹ con kê chút thuốc cho Hoàn Hoàn đi, cha không xen vào.”
Thịnh phu nhân nghe xong thì cũng an tâm lại.
Thịnh lão thái thái nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Tiểu Đường, Hoàn Hoàn chỉ đau bụng kinh thôi, nói ra là sợ làm cậu chế giễu, cậu mau đi nghỉ ngơi đi, chúng tôi xem là được rồi.”
Nếu Thịnh lão thái thái đã nói vậy thì Đường Nguyên Minh không tiện tiếp tục ở lại, anh đành thức thời cáo từ, trở lại căn phòng của mình.
Sau khi Đường Nguyên Minh rời đi, Thịnh phu nhân không yên lòng hỏi lại một lần và nhận được đáp án tương tự: “Đã nói là vấn đề nhỏ, lát nữa mẹ cầm chút thuốc đi sắc, uống mấy lần là được rồi.”
Thịnh lão thái thái thật sự đi lấy thuốc, Thịnh phu nhân không yên lòng để người hầu làm nên đích thân đi sắc thuốc.
“Bà định giấu diếm như vậy sao?” Sau khi Thịnh phu nhân rời đi, Thịnh Tư Nguyên không vui hỏi.
Thịnh lão thái thái bình tĩnh hỏi lại: “Ông không biết tình hình của nhà này thế nào à? Lúc này nói cho con gái biết Hoàn Hoàn mang thai thì nó lại sầu đến rụng tóc thì sao?”
“Nhưng cũng phải giải quyết thôi!” Thịnh Tư Nguyên trầm giọng nói: “Theo tôi thấy không thể giữ lại đứa bé này.”
Thịnh lão thái thái lập tức trừng mắt nhìn ông một cái: “Ông biết đứa nhỏ này của ai không mà nói không thể giữ?”
Thịnh Tư Nguyên không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là của Lăng Tiêu, mới ly hôn được bao lâu đâu, không phải của cậu ta thì có thể của ai nữa?”
Thịnh lão thái thái lại nói: “Sao ông vẫn không rõ vậy, có giữ lại đứa nhỏ này hay không không phải chúng tôi nói là được, phải xem ý của Hoàn Hoàn, tôi kê thuốc dưỡng thai cho nó đã, mọi chuyện cứ đợi con bé tỉnh lại rồi tính.”
Thịnh Tư Nguyên không nói thêm gì nữa, vẻ mặt lại rất phiền muộn.
Theo họ nghĩ, đứa bé này tới không phải lúc, vừa mới ly hôn lại phát hiện mang thai, chuyện này là sao đây!
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn lại bận bịu túi bụi, nếu làm phẫu thuật phá thai thì lượng công việc sau đó sẽ làm sức khoẻ của cô không chịu đựng nổi.
Cái này không phải nhức đầu nhất, họ sợ là lỡ Thịnh Hoàn Hoàn muốn giữ đứa nhỏ lại thì sao?
Nếu Lăng Tiêu đồng ý tái hôn còn đỡ, nhưng nếu hắn muốn Hoàn Hoàn phá thai hay hắn không muốn tái hôn mà chỉ muốn đứa nhỏ thì sao?
“Ông nghĩ gì mà nhíu chặt mày lại vậy, tính cách con gái y như ông vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ nhiều như vậy thì làm được gì.”
Thịnh lão thái thái liên tục càm ràm Thịnh Tư Nguyên đang mặt mày ủ rũ.
Thịnh Tư Nguyên không vui nói: “Tôi chỉ đau lòng cho Hoàn Hoàn thôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy có người luôn ồn ào bên tai nên mở mí mắt nặng nề ra, lập tức nhìn thấy Thịnh lão thái thái đang ngồi bên giường: “Bà ngoại?”
Hai cụ lập tức tươi cười đầy mặt, ăn ý nói: “Hoàn Hoàn tỉnh rồi.”
“Cháu đây là…”
Thịnh Hoàn Hoàn rất mờ mịt, giãy dụa muốn ngồi dậy, đau đớn truyền đến từ phần bụng lại làm cô nhớ tới chuyện trước khi hôn mê.
Thịnh lão thái thái vội vàng đè lại cô: “Đừng nhúc nhích, cháu nằm đi đừng ngồi dậy.”