Lễ tân tinh mắt, lập tức nhận ra nhãn hiệu đồng hồ này rất xa xỉ, nhưng cô ta đã quá quen với chuyện này, lần nào những người này cũng thất bại, cô ta không chiếm được cái gì, dần dần cũng lười ứng phó.
Nhưng thấy Thịnh Hoàn Hoàn chấp nhất như thế, cô ta không khỏi nói nhiều vài câu: “Vô dụng, cô hết hy vọng đi, vừa rồi cô cũng thấy đám người kia rồi, đợi cả buổi sáng mà cũng không gặp được, chắc lúc này thư ký đang bị mắng, không chừng mất luôn việc rồi, cho nên mời cô trở về đi!”
Ý là người của Hằng Thượng đã dùng cách của cô, kết quả không gặp được một lần, thư ký còn có khả năng không giữ được công việc do tự chủ trương?
“Là bởi vì Đường tổng đã chọn được người cho dự án này sao?”
“Tôi chỉ là một lễ tân, nào dám đoán mò tâm tư của giám đốc.”
Lễ tân đã hết kiên nhẫn: “Cái nên nói tôi đều đã nói, các người nên đi đi!”
Lúc rời khỏi Đường thị, Thịnh Hoàn Hoàn rất buồn bực, trước khi tới tự tin tràn đầy, cảm thấy mình nhất định có thể thuyết phục Đường tổng, bắt lấy dự án này, kết quả cả chuyện gặp mặt còn không thành công!!!
Sau khi lên xe, Tống Chí Thượng an ủi Thịnh Hoàn Hoàn vài câu, sau đó còn nói: “Nếu không thì từ bỏ đi, vốn dĩ chúng ta không có ưu thế trong dự án này, mấy lão già kia biết rõ trong lòng, dù ba cô còn ở đây cũng không giành được.”
“Là ai đưa ra ý kiến phải làm dự án này?”
Tuy rằng dự án này rất có tiềm năng, nhưng tập đoàn chưa từng tiếp xúc với ngành này, cho nên không có ưu thế, nếu biết rõ không có hy vọng, vì sao còn lãng phí tâm tư?
Tống Chí Thượng mím môi: “Dự án này là Lăng Tiêu đề ra.”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi siết chặt.
Thì ra là hắn!!!
Thịnh Hoàn Hoàn vuốt tấm thẻ thuận tiện lấy đi từ lễ tân lúc gần đi, trong lòng càng kiên định ý tưởng muốn giành được dự án này của Đường thị.
Nếu Lăng Tiêu làm được thì vì sao cô không thể?
Trở lại Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi bị người ta châm biếm
“Sao nhanh vậy đã trở về rồi, xem ra còn chưa gặp mặt được Đường tổng nữa.”
“Vốn dĩ chỉ là một đứa con gái chẳng hiểu cái gì cả, chúng ta đừng ôm hy vọng quá lớn với cô ta.”
“Làm nhiều ít nói lại, coi chừng như Trần Hạo Thiên đó, bị cảnh sát bắt đi cũng không biết là chuyện gì.”
“Làm việc làm việc, cứ như vậy thì rất nhanh chúng ta sẽ thất nghiệp thôi…”
Nghe từng câu trào phúng này, Thịnh Hoàn Hoàn thẳng lưng đi vào văn phòng giám đốc, cứ như chẳng có gi xảy ra mà xử lý văn kiện đầy bàn.
Bốn giờ rưỡi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn cầm túi văn kiện rời khỏi công ty trước.
Phía sau lại là một tràng bàn tán, giờ còn chưa tới thời gian tan tầm đã ngồi không yên, quả nhiên là thiên kim tiểu thư yếu ớt mỏng manh, không chịu nổi chút khổ nào.
Chuyện Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm trước thời gian lập tức truyền tới tai cao tầng công ty, đám cao tầng châm biếm, xem ra bọn họ đã quá lo lắng.
“Mới ngày đầu tiên đi làm đã ngồi không yên, loại người này chịu nổi trọng trách sao?”