Bạch Băng nhìn hợp đồng trên tay, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu muốn dùng tiền mua đứt ân tình cứu mạng của Tuyết Nhi.”
“Tôi nói, đây là cái cô ấy xứng đáng có.”
Mộ Tư khôi phục vẻ ôn hoà như ngọc: “Có chúng, Tuyết Nhi chính là thiên kim hào môn, về sau đi ra ngoài không cần nhìn sắc mặt người khác, càng không ai dám xem thường cô ấy.”
Đúng vậy, có chúng thì tài sản của anh em họ gần như ngang hàng với Mộ Tư, về sau ai còn dám hà hiếp Tuyết Nhi, ai còn dám xem thường họ?
Bạch Băng cảm thấy thứ trong tay thật nặng nề: “Mộ Tư, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cậu làm vậy, tôi cũng muốn thay Tuyết Nhi cảm ơn cậu, dù sao nó cũng bảo đảm cho cả đời con bé.”
Bạch Tuyết trở lại phòng, sắc mặt trở nên rất âm trầm, cô ta ngồi ở đầu giường, trong miệng cắn chặt góc chăn, hận thù làm ngũ quan cô vặn vẹo.
Trên đời này ai cũng có thể phụ cô, chỉ có Mộ Tư không được.
Mấy năm nay cô chịu hết sỉ nhục, bị đánh bị mắng bị người ta phun nước miếng lên mặt, dưới chân cô là sợi xích sắt, mỗi ngày sống không bằng một con chó.
6 năm, suốt 6 năm cô phải sống trong sự sỉ nhục này, sống mà không bằng chết.
Mà những tủi nhục, những vết sẹo đầy người này đều do Mộ Tư mang đến cho cô.
Nhưng anh ta lại phản bội cô, yêu cô gái khác, hiện tại còn muốn hủy hôn vứt bỏ cô.
Sao anh ta có thể nhẫn tâm như thế?
Vậy tất cả những đau khổ cô phải chịu trong 6 năm qua là cái gì?
Mộ Tư, đời này anh cũng đừng mơ thoát khỏi tôi, đừng mơ.
Bạch Băng cầm đơn chuyển nhượng đi đến ngoài cửa Bạch Tuyết, gõ gõ cửa: “Tuyết Nhi, anh có thể đi vào không?”
Không ai đáp lại.
Khi Bạch Băng đẩy cửa ra liền thấy Bạch Tuyết ngồi ở đầu giường, đôi tay nắm chặt góc chăn, vùi đầu khóc thút thít, thân thể gầy yếu co chặt thành một cục.
Bạch Băng nhìn thấy hình ảnh này thì rất đau lòng, anh ta khóa cửa lại, đi đến mép giường Bạch Tuyết: “Nếu thích như vậy thì vì sao lại chọn buông tay?”
Bạch Tuyết bi thương khóc thút thít: “Anh, anh ấy không thích em, cho dù miễn cưỡng ở bên nhau cũng là vì thương hại, em không cần anh ấy thương hại.”
Nghe Bạch Tuyết nói vậy, Bạch Băng nhẹ nhàng thở ra, cô nghĩ như vậy cũng tốt.
Anh ta ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Bạch Tuyết: “Em nghĩ thế cũng tốt, hiện tại buông tay chỉ đau một thời gian, miễn cưỡng kết hôn mới là đau cả đời.”
Nhưng Bạch Tuyết lại lắc đầu, nâng khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt lên mà nhìn Bạch Băng: “Anh, em không bỏ xuống được, em thật sự yêu anh ấy, nếu không phải vì anh ấy, em căn bản không kiên trì được đến hiện tại, mấy năm nay anh ấy chính là trụ cột tinh thần của em, anh ấy rời đi thì em cũng ngã xuống.”
Trái tim Bạch Băng đau đớn: “Nhưng cậu ta không yêu em.”
“Vậy em chờ đến khi anh ấy hồi tâm chuyển ý mới thôi.” Bạch Tuyết quá cố chấp, cố chấp đến mức làm Bạch Băng đau đầu: “Dù sao cô gái anh ấy yêu cũng đã kết hôn rồi, không phải sao?”
Bạch Băng không biết suy nghĩ thật trong lòng Bạch Tuyết, đối mặt với Bạch Tuyết cố chấp, Bạch Băng chỉ có thể tuỳ ý cô.