“Người này là thần.”
“Thiếu chủ, cậu tìm người này ở đâu ra vậy?”
Lãnh Vân cau mày nói: “Không ngoài dự liệu, anh ta đã mai phục sẵn ở sườn núi.”
“Lại còn có thể tránh được tai mắt của tôi, ẩn nấp trên đầu tôi lâu như vậy.”
“Hay lắm, tôi được mở mang tầm mắt rồi.”
Tần Thiên cười không nói gì.
Người đàn ông đó đi tới cửa hang và hét lên: “Bái kiến Thần Vương!”
“Anh Cẩu nhờ tôi gửi lời hỏi thăm.”
“Là người của Trần Nhị Cẩu sao?” Lãnh Vân trừng mắt nhìn Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi: “Anh giao nhiệm vụ cho tôi, sau đó lại để Trần Nhị Cẩu can thiệp vào?”
“Thật vô lý!”
“Anh không định giải thích một chút sao?”
Tần Thiên cười nói: “Sau này tôi sẽ nói cho cô biết.”
Hắn nói: “Là Đào Phương đúng không.”
Người đàn ông trịnh trọng nói: “Đúng vậy!”
“Tôi là Đào Phương, anh cũng có thể gọi tôi Phương Đào.”
Tần Thiên gật đầu nói: “Nào, cho tôi xem súng của anh đi.”
Đào Phương lập tức đưa súng qua.
Tần Thiên lật tấm vải thô quấn quanh ra, nhìn bên trong quả nhiên là một khẩu súng cũ.
Nòng súng và thân súng đều được đánh bóng.
“Quả thực là một món đồ cổ.” Trúc Diệp Thanh nghĩ tới điều gì đó nói: “Không ổn, ống kính ngắm bắn của anh đâu?”
“Từ sườn núi tới đây cách vài trăm mét, còn đang là ban đêm trong điều kiện tầm nhìn như thế này.”
“Anh có thể bắn chính xác đến như vậy, có lẽ là sử dụng tầm nhìn hồng ngoại ban đêm để ngắm bắn đúng không?”
Nếu là nhắm mục tiêu bằng tia hồng ngoại, Trúc Diệp Thanh cảm thấy mình miễn cưỡng cũng có thể làm được.
Đào Phương lắc đầu nói: “Tôi không cần ống ngắm.”
“Tôi chỉ tin vào mắt mình thôi.”
Trúc Diệp Thanh tặc lưỡi: “Dùng mắt thường có thể ngắm bắn ở khoảng cách xa như vậy sao?”
” Mục tiêu xa nhất anh có thể bắn trúng là bao nhiêu?”
Đào Phương bình tĩnh nói: “Đối với tôi mà nói, mắt của tôi bằng tám lần ống ngắm.”
“Mục tiêu xa nhất lúc này có lẽ là 800 mét.”
Cái quái gì vậy…
Không chỉ Trúc Diệp Thanh, mà tất cả những người biết được độ khó của việc này đều ngạc nhiên không nói nên lời. Phải nói rằng một số người sinh ra để làm những việc nhất định, mà Đào Phương là một tay bắn tỉa bẩm sinh.