“Đúng, con cũng biết à?”
“Dạ, tối qua Lăng Tiêu có nói với con.”
Trước kia Hàn Tín phu nhân tới Hải Thành là để tìm bác sĩ cho Hàn lão gia tử, cuối cùng bị Đường Dật giành được, buổi tiệc lần đó cô cũng có mặt, cho nên mới biết rõ như vậy.
Xem ra bệnh của Hàn lão gia tử còn nghiêm trọng hơn dự đoán, cả Đường Dật đều bó tay hết cách.
Nhưng sao Lăng Tiêu và Đường Dật lại tìm tới ông ngoại, chẳng lẽ y thuật của ông ngoại còn cao siêu hơn Đường Dật?
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình cần tìm hiểu về ông bà ngoại lần nữa.
Ông bà Thịnh Tư Nguyên nghe Thịnh Hoàn Hoàn trả lời xong thì nhìn nhau cười, xem ra tình cảm của đôi vợ chồng son này tốt hơn dự đoán của họ rất nhiều. Trước đó họ còn lo lắng cô gả vào Lăng gia bị khi dễ, xem ra họ đã lo nhiều quá.
Thịnh Hoàn Hoàn nói với hai cụ: “Ông bà ngoại, con sẽ suy xét chuyện ông bà nói, con lên lầu thăm Sam Sam đây.”
“Đi đi con!” Hai cụ cười hiền từ và nói.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu thì lập tức gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, cô luôn nhịn từ tối hôm qua đến bây giờ.
Điện thoại vang lên vài tiếng, rốt cuộc cũng có người nghe máy.
“Chuyện gì?” Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ đầu kia, mang theo chút mệt mỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Tôi về nhà, ông ngoại nói tối hôm qua gặp được anh và Đường Dật.”
“Ừ, có một số việc tìm bọn họ.”
Tay Thịnh Hoàn Hoàn bấm vào mảnh lá trên bồn cảnh, đâm ra từng dấu móng tay: “Tối hôm qua anh… Không phải đi Long Đồ sao?”
Một lát sau giọng của Lăng Tiêu mới vang lên: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Muốn hỏi cái gì?
Tối hôm qua hắn không về nhà cả đêm, làm vợ hắn, cô có quyền hỏi đến!
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Sáng hôm nay Lăng Kha thấy anh và Lam Nhan cùng đi ra từ khách sạn Thịnh Thế.”
“Ừm.”
“Ừm?”
Chỉ như vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn đoán trước được có khả năng Lăng Tiêu sẽ lười giải thích với cô, nhưng như vậy không khỏi quá có lệ!
“Tối hôm qua Lam Nhan bị người ta bỏ thuốc ở Long Đồ, tôi đưa cô ta đến Thịnh Thế, Đường Dật giải thuốc cho cô ta, sau đó cùng tôi đến thành Tây gặp ông ngoại cô, giải thích như vậy cô vừa lòng chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “… Vừa lòng.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Lăng Tiêu, nhưng hắn đột nhiên nói nhiều như vậy làm cô rất bất ngờ: “Vậy buổi sáng hôm nay sao anh lại cùng Lam Nhan đi ra từ khách sạn.”