Cung Lệ lớn tiếng nói: “Chúng tôi đến từ tập đoàn Tô Ngọc, chúng tôi đã phát hiện các người đang làm giả sản phẩm của chúng tôi, hiện tại sự thật đã rõ rành rành!”
“Chúng tôi đã báo cảnh sát và họ sẽ nhanh chóng đến đây, các người không được làm bừa!”
“Báo cảnh sát ư?” Mã Hồng Đào cười khẩy: “Ở thành phố Trịnh này, cô nghĩ cảnh sát nào có thể quản được chuyện của nhà họ Tề?”
“Người đẹp, nếu tôi đoán không lầm thì cô chính là Cung Lệ?”
Cung Lệ sửng sốt một chút, nói: “Anh là ai?”
“Sao anh biết tên tôi?”
Lúc này, một người khác từ ngoài sân chạy vào, nhìn thấy anh ta, Cung Lệ gần như sụp đổ.
“Trịnh Cát!”
“Quả nhiên là anh, anh dám bán đứng tôi!” Cô ấy tức giận nói.
Khi nhìn thấy Cung Lệ và Tần Thiên, mắt Trịnh Cát lập tức trở nên đỏ ngầu nhưng khi nhìn thấy Tô Tô ở phía sau Tần Thiên, anh ta lại sửng sốt.
“Mỹ nhân này, nếu tôi đoán không lầm, cô chính là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc?”
“Không ngờ cô lại đích thân tới đây.”
“Thế nào? 50 triệu tiền chuộc, cô đã chuẩn bị đủ chưa?”
Tô Tô lạnh lùng nói: “Anh là đồ cặn bã, đừng mong lấy được một xu của tôi!”
“Cô thật sự là Tô Tô?”
“Chủ tịch Tập đoàn Tô Ngọc?” Sau khi nghe Tô Tô nói, Mã Hồng Đào sửng sốt.
Tô Tô bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chính là tôi!”
“Các người đang làm giả sản phẩm của chúng tôi, sự thật rõ ràng, lẽ nào các người không nhận tôi còn dám hăm dọa?”
“Nói cho các người biết, hôm nay nếu dám động vào chúng tôi, các người sẽ phải gánh chịu hậu quả!”
Mã Hồng Đào và tất cả thuộc hạ của hắn có vẻ hơi sợ hãi.
Họ có thể bắt Cung Lệ, bởi vì cô ấy chỉ là một nhân viên không ai biết đến nên sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng Tô Tô thì khác, cô là chủ tịch của một tập đoàn rất lớn.
Nếu động vào cô, có thể sẽ gây ra rắc rối lớn, đên lúc đó, e rằng đó sẽ không phải là điều họ có thể giải quyết được.
Nhìn thấy vợ mình có thể trấn áp được những người này, Tần Thiên không khỏi nhoẻn miệng cười. Lúc này, nhìn vẻ mặt lạnh lùng, chính trực của Tô Tô, bất giác, có một cảm giác quyền lực. Có khí chất của một người cấp trên.
Không ngờ vợ mình lại có máu mặt như vậy.
Sau khi Mã Hồng Đào do dự, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi để xin chỉ thị.
Trong điện thoại, Tề Xuân đã nhìn thấy mọi thứ qua camera của nhà máy cười chế nhạo.
“Đường đường là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc sao có thể đến nhà máy của chúng tôi để trộm đồ như một kẻ trộm vậy?”
“Nhớ kỹ, cô ta không phải Tô Tô.”
“Bây giờ, thứ nhất, các người đến đây là giúp Trịnh Cát trút giận và bắt gian phu.”