Lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên, hắn còn chưa kịp mở miệng từ biệt thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay hắn: “Anh đi lên lầu với tôi một chuyến.”
Lăng Tiêu cúi đầu, thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng gương mặt tái nhợt lên nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu, cô biết hắn muốn đi.
Lăng Tiêu rất muốn ném tay cô ra, trái tim cô căn bản không nằm trên người hắn, hắn cần gì để ý mặt mũi của cô và Thịnh gia?
Nhưng không biết sao, hắn vẫn lên lầu cùng cô.
Hứa Hương Tuyết che miệng cười pha trò: “Vợ chồng son thật là thân mật.”
Lăng lão thái thái vui vẻ nhìn về phía Đường lão thái thái: “Dựa theo độ ân ái của tụi nó, rất nhanh tôi có thể ôm cháu rồi.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Đường lão thái thái khẽ “Hừ” một tiếng, cái bà già này muốn làm bà tức chết sao?
Đường Nguyên Minh ngồi bên cạnh rất thản nhiên, thậm chí khóe miệng còn hiện lên ý cười, nhưng đáy mắt lại đầy sự khủng bố làm người ta run sợ.
Thịnh Hoàn Hoàn kéo Lăng Tiêu vào phòng liền đi lấy hòm thuốc, khi trở về thì thấy Lăng Tiêu vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, cô bình tĩnh nói: “Cởi áo.”
Lăng Tiêu thờ ơ: “Tay bị thương, không cởi được.”
Vừa rồi nhéo cô mạnh lắm mà, hiện tại lại không còn sức để tháo nút luôn sao?
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ hơi nhíu mày, đi đến trước mặt hắn rồi tháo từng cái nút áo khoác ra, ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên người cô, hơi thở của đối phương chui vào chóp mũi hai người, không khí đột nhiên trở nên rất mập mờ.
“Sao lại bị thương?” Thịnh Hoàn Hoàn thử đánh vỡ loại mập mờ áp lực này.
Lăng Tiêu cong cong khóe miệng, thản nhiên nói: “Có lẽ có người không hy vọng tôi tới tham gia tiệc đầy tháng nên tạo ra vụ tai nạn xe này.”
Nhìn khắp Hải Thành, ai dám đối đầu với Lăng Tiêu? Huống chi chỉ là một bữa tiệc đầy tháng, không có ích lợi kinh tế gì đáng nói, ai lại mất công làm như thế?
Tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không tin thật: “Báo cảnh sát chưa? Bị thương vì sao không đi bệnh viện?”
Cô nhìn thời gian, từ lúc cô gọi điện thoại đến khi hắn xuất hiện ở Thịnh gia mới chỉ qua hai mươi phút, trên đường còn xảy ra tai nạn, công ty của hắn cách Thịnh gia gần như thế sao?
Lăng Tiêu không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô không hiếu kỳ tôi nói đến ai sao?”
Tay Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại trước ngực hắn: “Anh hoài nghi là tôi?”
Lăng Tiêu: “…”
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc giải thích: “Không phải tôi, tôi sẽ không làm như vậy.”
Lăng Tiêu: “…”
Chỉ số thông minh của cô gái này là bao nhiêu? Hắn có nói là cô sao?
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Cho cô mượn mười lá gan cô cũng không dám.”
Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu cẩn thận cởi áo khoác trên người hắn ra: “Có lẽ chỉ đơn thuần là một sự số.”