Anh ta luôn cho rằng mình thích Tuyết Nhi.
Nhưng không biết từ khi nào, anh ta lại cầm lòng không đậu mà quan sát nhất cử nhất động của Thịnh Hoàn Hoàn. Hành động này làm anh vừa áy náy lại phẫn nộ, chỉ có thể đẩy Thịnh Hoàn Hoàn ra xa hơn. Bởi vì làm vậy mới có thể giúp anh giữ được lý trí.
Hiện tại, rốt cuộc anh ta đã hoàn toàn đẩy cô ra xa như ước nguyện!
Nhưng người đau đớn lại là chính mình!
Mộ Tư không ngờ mình vừa rời đi một tuần mà Thịnh Hoàn Hoàn đã gả cho người khác, không cho anh chút cơ hội cứu vãn nào nữa.
Nhưng nếu cô không kết hôn thì phải tới khi nào anh ta mới có dũng khí đối mặt với tình cảm mình chôn sâu dưới đáy lòng kia?
Ở Mỹ, anh ta đã cầu hôn Bạch Tuyết.
Trở về nước, nếu không nghe tin cô kết hôn thì có lẽ anh còn chưa thấy rõ trái tim mình nhanh như vậy.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, rất nhiều thứ đã trở thành một thói quen, cho dù cô không lấy chồng, không bao lâu nữa anh ta cũng sẽ phát hiện cô quan trọng đến mức nào.
Có lẽ qua thêm nửa tháng, có lẽ chỉ cần vài ba hôm, anh ta có thể nhận ra tình cảm của mình đối với cô.
Nhưng cô lại cố tình lựa chọn cách thức tàn nhẫn nhất, trực tiếp moi tim anh ra rồi đặt quả tim đẫm máu đó trước mặt anh.
Cô dùng cách tàn nhẫn nhất để hoàn toàn kết thúc quan hệ giữa bọn họ.
Thời gian 6 năm, tình cảm 6 năm, từ đây tan thành mây khói.
Nhìn gương mặt trước mắt, Mộ Tư nhớ tới Thịnh Hoàn Hoàn đã gặp vào buổi sáng hôm nay ở Cố gia, cô gầy rất nhiều, lại đẹp đến rung động lòng người.
Vẻ đẹp mà anh từng có thể giơ tay là với tới, nay đã không còn thuộc về anh nữa rồi.
Mà cô gái nằm trước mặt anh lại là phần trách nhiệm mà anh không thể thoái thác.
Nên gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, hào phóng chúc phúc cô và Lăng Tiêu, hay là tìm mọi cách để cô trở lại bên cạnh mình?
Nếu anh lựa chọn Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục chúng bạn xa lánh, thậm chí sẽ mất đi tất cả mọi thứ của hiện tại.
Nhưng vậy cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là, có lẽ cuối cùng anh mất đi tất cả, cô cũng chưa chắc sẽ trở lại bên cạnh anh!
Nếu là kết cục như vậy, còn không bằng hiện tại gánh vác trách nhiệm với Bạch Tuyết như một người đàn ông, chúc phúc cô và Lăng Tiêu.
Vậy thì anh còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm, có thêm một chút tiêu sái.
Lý trí nói cho Mộ Tư, anh nên buông tay.
Nhưng đau đớn trong lòng lại nhắc nhở anh không nỡ đến mức nào, không cam lòng đến mức nào.
Chúc phúc, hay là tranh đoạt…
Giờ khắc này, Mộ Tư do dự.
Trong lúc nội tâm Mộ Tư đang hết sức mâu thuẫn, Bạch Tuyết bị ác mộng tra tấn thét lên chói tai: “Đừng, đừng đánh tôi… Đừng đánh tôi… anh Mộ Tư cứu em, đau quá đừng…”
Tiếng thét sợ hãi chói tai của Bạch Tuyết kéo lý trí của Mộ Tư trở về.