Lăng Tiêu như không nghe được mà quay người bước vào nhà hàng.
Sắc mặt tài xế kia lạnh xuống, bất mãn nhìn lướt qua Thịnh Hoàn Hoàn rồi lập tức quay người rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nặng nề đứng tại chỗ.
Cô nhớ tới ngày đi cùng Lăng Tiêu đến đón Lăng Hoa Thanh ra tù, cô thấy rõ sự kính trọng của Lăng Tiêu đối với Lăng Hoa Thanh, hắn rất thương người ba này.
Nhưng hiện tại hình như hắn và Lăng Hoa Thanh đã xảy ra mẫu thuẫn.
Vì sao chứ?
“Hoàn Hoàn, sao chỉ có một mình cô, ông chủ đâu?”
Mao Tuấn vừa xuống xe đã nhìn ra sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn, nếu người trả tiền đi mất thì tiệc hải sản này còn ăn được không?
Nhìn thấy mọi người đều đến đông đủ, Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại rồi cười nói với Mao Tuấn và những đồng đội phía sau: “ Lăng Tiêu đã đi vào, tôi ở đây chờ mọi người.”
“Đi nhanh lên đi, sắp chết đói rồi.”
“Tiệc hải sản tôi đến rồi…”
Đám người lao vào nhà hàng.
Nhà hàng buffet này rất cấp cao, không có quá nhiều người nên bầu không khí cũng rất tốt. Bước vào là tính phí mà còn không hề rẻ, thủ phủ bao nên đương nhiên là chọn quý một chút.
Mọi người cảm thấy hiếm khi có cơ hội tốt như vậy, không làm thịt Lăng Tiêu một bữa thì thật có lỗi với dạ dày của mình.
Nhưng rất nhanh họ đã hối hận.
Ngồi cùng một bàn với Lăng Tiêu quá gò bó, ai dám ăn thả ga chứ?
Nhưng ăn nhã nhặn đến mấy cũng sợ khó tiêu!
Hơn nữa sắc mặt ông chủ quá khó coi, có phải là cảm thấy họ gọi quá nhiều không?
Nghĩ như thế, đám người càng sợ hãi.
“Hoàn Hoàn.”
Thấy bầu không khí căng thẳng quá, Cao Dương đưa mắt liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái.
Thịnh Hoàn Hoàn liếc qua Lăng Tiêu đang ngồi dựa vào ghế và đưa hai tay ôm ngực, không có cách nào đành bưng ly nước trước mặt lên rồi đứng dậy.
Sắc mặt vị đại gia trước mặt khó coi như vậy, mấu chốt là hắn chậm chạp không động đũa làm mọi người căn bản không dám thúc giục!
“Lăng tổng, cám ơn anh đã mời chúng tôi ăn cơm, tôi lấy nước thay rượu kính anh một ly thay mọi người.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn uống một hơi cạn sạch nước trong ly.
Lăng Tiêu chau mày kiếm lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng chế giễu: “Dùng nước mời rượu, Thịnh tiểu thư thật có thành ý.”
Hiển nhiên Lăng Tiêu không chịu nể mặt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Hiện tại tôi không thể uống rượu.” . Truyện Full
Mặt Lăng Tiêu lạnh căm căm: “Nguyên nhân.”
“Dạ dày khó chịu.” Thịnh Hoàn Hoàn tùy ý đưa ra một lý do.
“Không phải cô nói mình không sinh bệnh sao?”
“Tôi không sinh bệnh, chỉ thấy dạ dày khó chịu, không thể uống rượu.”