Chỉ thấy Lệ Hàn Ti bất giác liếc qua vị trí của Lăng Kha, chỉ đảo qua một cái rồi trong lòng đã đưa ra lựa chọn: “Chỉ là một người xa lạ chẳng quan trọng gì.”
Lúc này Triệu Giai Ca mới hài lòng nhận lấy hoa hồng: “Em tin tưởng anh.”
Nhìn người đàn ông quỳ một gối trên màn hình, nhìn ý cười trên khóe miệng Triệu Giai Ca, nghe những tiếng ao ước chung quanh, giờ khắc này trong lòng Lăng Kha bình tĩnh đến lạ thường.
Chỉ là một người xa lạ chẳng quan trọng gì sao?
Được, vậy như anh mong muốn!
Lệ Hàn Ti, nửa đời sau chúng ta coi như người xa lạ đi!
“Nếu muốn khóc thì tôi không ngại cho cô mượn bờ vai để dựa vào đâu.”
Nam Tầm vừa định an ủi Lăng Kha khổ sở vì loại người này không đáng, nhưng có một giọng nói đã vang lên trước khi cô mở miệng.
Nam Tầm cười cười rồi âm thầm quan sát.
Cô quen biết Đường Dật đã lâu, nhưng chưa từng thấy anh ta lịch thiệp với người phụ nữ nào như thế…
Đôi nam nữ trên màn hình đã ôm hôn nhau, Lăng Kha nghiêng mặt qua nhìn người đàn ông bên cạnh, thản nhiên đáp lại anh: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần.”
Cô rất ổn, ổn hơn bất cứ lúc nào.
Bỏ được chấp nhất nhiều năm trong lòng khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Nụ cười của Lăng Kha càng thản nhiên: “Tôi phải nói tiếng xin lỗi với anh vì chuyện lần trước, tôi là người khá bộp chộp, lúc hưng phấn dễ quên hình tượng, thường không khống chế được chính mình.”
Nói đến đây Lăng Kha cũng cảm thấy rất mất mặt!
Khóe miệng Đường Dật khẽ nhếch lên, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Ừm, vừa rồi đã cảm nhận được.”
Vừa dứt lời, anh lại nâng bàn tay bị cô nắm đỏ bừng lên.
“Đây là… Tôi bóp sao?”
“Chứ không lẽ tôi tự bóp?” Đường Dật nhíu mày.
“…”
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Kha lập tức đỏ bừng: “Thật… Thật xin lỗi, lần sau anh nên tránh xa tôi một chút đi!”
Mất mặt quá, thật muốn mua khối đậu hũ đập đầu chết quách cho rồi.
Đường Dật cười cười: “Được.”
Lệ Hàn Ti cầu hôn thành công, cuộc thi quốc tế cũng kết thúc viên mãn, người xem bắt đầu lần lượt tan đi.
Lăng Kha thực sự không có mặt mũi ở lại nên kéo tay Nam Tầm muốn bỏ đi: “Hoàn Hoàn phải về đội xe, chúng ta đi trước đi!”
Nam Tầm không chút hoang mang nhìn thời gian, sau đó mời Đường Dật: “Lát nữa Đường sư đệ có rảnh không, cùng đi ăn một bữa cơm nhé?”
Lăng Kha trừng to hai mắt: Chị, chẳng lẽ chị không nhìn ra em đang rất lúng túng sao?
Đường Dật gần như không chút do dự: “Được.”
Sau đó ánh mắt anh rơi xuống gương mặt xinh đẹp nhưng lúng túng của Lăng Kha: “Lăng Tiểu thư không ngại chứ?”