Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô muốn bình yên sống với Hoan Hoan, hiện tại xem ra là không có khả năng, tạm thời không thể ở lại căn hộ này.

“Xin lỗi, tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện này.” Diệp Sâm nhìn quanh căn phòng hỗn loạn rồi áy náy nói: “Nơi này không thể ở nữa, dọn đến nhà tôi ở một thời gian trước đi!”

“Bọn họ là nhắm vào anh, nhà anh có an toàn không?”

“Yên tâm, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho mẹ con em.”

Nam Tầm và Diệp Sâm nhìn nhau một lát rồi nói: “Vậy an bài như vậy trước đi!”

Cô không có lựa chọn nào khác, có thể đối phương là thế lực xã hội đen, trải qua lần này có khả năng sẽ theo dõi mẹ con cô, cô không muốn liên lụy kẻ nào nên ở nhà của Diệp Sâm là lựa chọn tốt nhất.

“Em đi thu dọn một chút đi, trong khoảng thời gian ngắn bọn chúng sẽ không trở về.”

Nam Tầm gật đầu rồi bước nhanh vào phòng ngủ.

Diệp Sâm cầm lấy mắt kính trên bàn rồi đeo vào, đôi môi gợi cảm nhếch lên.

Không bao lâu sau người của Diệp Sâm đã tới, Nam Tầm thấy mảnh kính sau lưng Diệp Sâm đã được rút ra và đang kẹp giữa hai ngón tay anh.

Thấy cô ôm Cố Hoan ra tới, Diệp Sâm ném mảnh kính vào thùng rác, nhận lấy quần áo mà cấp dưới đưa qua rồi tùy ý tròng lên, sau đó dặn dò bọn họ: “Cho hai người ở lại dọn dẹp sạch căn phòng này rồi đi.”

Cố Hoan ngủ rất say, mở mắt ra thì thấy là Nam Tầm ôm mình nên lại an tâm ngủ tiếp.

Sau khi lên xe, cấp dưới của Diệp Sâm bắt đầu xử lý vết thương giúp anh.

Nam Tầm bình tĩnh lạithì càng nghĩ càng tức giận: “Mọi chuyện đều nằm trong khống chế của anh đúng không?”

Hiện tại Nam Tầm rất hoài nghi Diệp Sâm cố ý dẫn những người đó đến tiểu khu của cô, đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn cũng có hiềm nghi đã mật báo.

Diệp Sâm nhướng mày, quay đầu lại nhìn về phía cô: “Tôi nói không phải em có tin không?”

Nhiều lắm là bất ngờ đáng mừng thôi!

Anh bị người ta đuổi giết vốn có thể dễ dàng chạy thoát, muốn trách thì trách tin nhắn của Thịnh Hoàn Hoàn tới quá kịp thời làm anh nảy ra một ý tưởng rồi biến thành âm mưu như lúc này.

Ánh mắt Diệp Sâm quá nóng rực, Nam Tầm đành dời tầm mắt khỏi mặt anh: “Tốt nhất là không phải, nếu tôi và Hoan Hoan có bất trắc gì đều tính lên đầu anh.”

Diệp Sâm bật cười: “Được, nếu hai mẹ con em bị thương mảy may nào thì tôi đền hết tài sản cho em, bao gồm cả tôi luôn, nhưng…”

Anh đột nhiên ngừng lại rồi không cười nữa: “Nhưng trước khi giải quyết chuyện này, em không thể tùy ý ra ngoài, trong tay đối phương có súng.”

Sắc mặt Nam Tầm không tốt mà gật đầu: “Tôi biết.”

Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô còn có thể làm sao bây giờ?

Lúc này Diệp Sâm đau đớn kêu lên một tiếng, Nam Tầm ngẩng đầu thì thấy máu ứa ra từ vết thương của anh nên không khỏi buột miệng thốt ra với người cấp dưới kia: “Anh có thể nhẹ một chút không?”

Nhìn vết thương trên vai Diệp Sâm bị rách vẫn luôn ứa máu, Nam Tầm lập tức buông Cố Hoan ra rồi đi về phía trước: “Tránh ra, chân tay vụng về.”

Người cấp dưới bị mắng lộ ra vẻ mặt oan ức: Oan uổng! Rõ ràng là Diệp thiếu đột nhiên động đậy nên vết thương mới bị rách thành như vậy, không thể trách tôi được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK