Lăng lão thái thái dương dương đắc ý nói: “Tôi đồng ý không tranh giành với bà, nhưng chuyện tối hôm qua mọi người đều biết, là Hoàn Hoàn đến Lăng gia ta Tiêu nhi của tôi, việc này bà cũng không thể trách tôi, ai bảo thằng cháu nhà bà nữa đường chạy mất làm chi?”
Đường lão thái thái càng nghĩ càng không cam long: “Tối hôm qua tại sao bà lại cắt ngang lời tôi?”
Nếu không là phải do Lăng thái thái này cắt ngang lời bà, bà đã ra mặt cho Hoàn Hoàn, như vậy bà có thể mang cô đi nào còn có chuyện cho Lăng Tiêu hưởng.
Lăng lão thái thái ra vẻ hồ đồ: “Có sao, khi nào? Mọi người thấy không?”
Hai bà già khác ngồi bên cạnh ăn ý lắc đầu.
Đường lão thái thái tức giận đẩy mạt chược: “Không chơi nữa.”
“Không đánh thì không đánh, tôi cho mọi người xem ảnh cưới của cháu trai tôi.”
Lăng lão thái thái tâm tình đặc biệt tốt, lấy điện thoại di động ra đem ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn mà Bạch quản gia gửi tới cho hai chị em tốt đang ngồi bên cạnh xem: “Hai người xem, cháu trai nhà tôi thật đẹp trai, Hoàn Hoàn cười rất vui vẻ, là tình yêu chân chính đấy!”
“Còn có đôi nhẫn này, là do tôi suốt đêm tìm người đặt làm, đẹp không?”
Hai bà già này vì nịnh bợ nên cũng gật đầu khen đẹp.
Đường lão thái ở một bên hừ lạnh: “Ơ, ngay cả nhẫn cũng để bà mua à, tôi thấy cháu trai lớn nhà bà cũng không thương gì bà đau, không bao lâu nữa khẳng định sẽ ly hôn.”
“Ta phi, bà xem cái miệng quạ đen của bà, thật sự là miệng chó nhổ không ra ngà voi, ngày mai tôi sẽ chuyển đến nhà cháu trai lớn của tôi ở, sang năm sẽ có một đứa cháu trai cho bà xem.”
Lăng lão thái thái tràn đầy tự tin.
Đường lão thái thái cười nói: “Tôi chờ xem, đừng có chưa tới hai ngày đã bị đuổi ra ngoài, đến lúc đó đừng tới tìm tôi khóc lóc.”
Hình ảnh này nếu là để mọi người trong bữa tiệc tối qua nhìn thấy sẽ nghĩ không ra, một người phụ nữ bị chú rể vứt bỏ trong hôn lễ, còn bị người ta xem thành giày rách trước mặt mọi người, tại sao lại biến thành bảo bối trong mắt hai bà già này chứ?
Kỳ thật hai vị lão thái thái đều là người khôn khéo, người già tâm không mù.
Kịch của một nhà Trần Do Mỹ diễn, ở trong mắt hai vị lão thái thái này chẳng qua là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi.
Đường lão thái thái cảm thấy, trên đời này không có ai vô sỉ hơn Lăng lão thái thái!
…………….
Một đêm không mộng mị, Thịnh Hoàn Hoàn an tâm ngủ một giấc thật ngon.
Mở mắt ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt mềm mại đang ở trước mặt.
Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời không phản ứng kịp, hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở Lăng gia.
Tiểu tử kia mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu, đang gối hai tay nhìn thẳng cô, thấy cô tỉnh lại, có chút ngượng ngùng.
Nhưng nhìn ra được, tiểu tử kia rất vui vẻ.