Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhất định là ba đã ép Thịnh Hoàn Hoàn đến đường cùng.” Trần Hạo Thiên nhìn về phía Trần Anh Kỳ, hối hận mà nói: “Con trai, con phải nhớ kỹ, ép thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.”

Nói xong, trên mặt ông ta chảy xuống hai hàng nước mắt hối hận: “Hôm nay ba không nên đến công ty…”

Nếu không phải ông ta ép Thịnh Hoàn Hoàn vào đường cùng thì cô sẽ không hao hết tâm tư mà phản kích như thế. Đáng lẽ ra chỉ mấy năm là ông ta có thể ra tù, hiện giờ sợ là đến già vẫn phải sống trong ngục giam rồi.

Hai mắt Trần Anh Kỳ đỏ rực: “Ba, ba đừng nản chí, con đi tìm Chu Tín, ông ấy nhất định sẽ nghĩ cách cứu ba ra.”

Trần Hạo Thiên lắc đầu, như lập tức già đi mười mấy tuổi, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tiểu nhân đắc chí hồi sáng: “Vô dụng, viện trưởng viện kiểm sát là người bảo thủ dầu muối không ăn, tay của Chu Tín căn bản không duỗi vào được.”



“Vậy con đi cầu xin Thịnh Hoàn Hoàn.”

“Càng vô dụng, hiện tại ba đã dính líu đến chuyện của Trịnh Hữu Tài, xin Thịnh Hoàn Hoàn còn có tác dụng gì?” Trần Hạo Thiên cắn răng: “Huống chi, cô ta căn bản sẽ không giúp con, chỉ khi nào hất ngã ba thì cô ta mới có thể lập uy ở công ty, con đường làm giám đốc mới tiếp tục được.”

“Hiện tại hy vọng duy nhất của ba là chú con có thể chạy thoát, không có chứng cứ xác thực thì viện kiểm sát không thể làm gì ba, nhiều lắm là phạm tội thương nghiệp, không ở tù bao nhiêu năm.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, cảnh sát đã đến.

Cuối cùng Trần Hạo Thiên dặn dò Trần Anh Kỳ: “Nếu chú con liên hệ thì tìm một người tin được, đưa cho chú con một số tiền, tuyệt đối không thể để chú khai chuyện này ra, nhớ không?”

Trần Anh Kỳ rơi lệ: “Ba, con nhớ kỹ.”

Trần Hạo Thiên lại bị cảnh sát mang đi, ông ta biết lần này chạy trời không khỏi nắng, nhưng cũng không biết chờ đợi ông ta sẽ là tội danh rất nặng. Bởi vì lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã phá hỏng đường đi của Trần Vấn Thiên.



Trần Vấn Thiên không ngờ gã vừa bước ra cửa phòng thì đầu gối đã trúng một viên đạn giả, không hề phòng bị mà quỳ xuống đất.

Trần Vấn Thiên đau đớn che đầu gối lại, hung ác nhìn khắp xung quanh: “Là ai, mau cút ra đây cho ông mày.”

Đáp lại gã là một mảnh tĩnh mịch.

Trần Vấn Thiên lại kêu to vài tiếng, vẫn không ai đáp lại, bốn phía không có lấy một bóng người.

Cơn đau trên đầu gối hơi dịu lại, Trần Vấn Thiên đứng lên, lập tức ôm đầu chạy nhanh ra bên ngoài.

Lúc này “Phốc phốc” hai tiếng, hai viên đạn liên tiếp bắn vào hai chân Trần Vấn Thiên, chân gã mềm nhũn, ngã sấp xuống như chó ăn phân, trông rất chật vật.

Trần Vấn Thiên lửa giận tận trời mà rít gào: “Rốt cuộc là ai, có ngon thì ra đây, tao muốn giết mày.”

Lúc này một bóng hình xinh đẹp nhảy xuống từ ban công lầu hai đối diện.

“Là cô bà nội mày đây.” Một tiếng nói dễ nghe vang lên, chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn tay cầm ná, vững vàng nhảy xuống trước mặt gã.

Trần Vấn Thiên từng gặp Thịnh Hoàn Hoàn, vẻ đẹp của cô làm người ta khó quên, cho nên liếc một cái đã nhận ra cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, sao lại là mày?”

Gã thật sự không ngờ người đến lại là Thịnh Hoàn Hoàn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ này thì chỉ có một mình cô lại đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK