Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh càng hung ác: “Vì sao Tiêu Nhi lại cưới nó?”

Lam Nhan lắc đầu: “Cái này cháu không rõ, nhưng A Tiêu và Thịnh tiểu thư không có tình cảm gì, mấy ngày trước A Tiêu còn đuổi cô ta ra khỏi nhà, nói vĩnh viễn không muốn gặp lại cô ta.”

“Nhưng Thịnh tiểu thư không nên làm ra chuyện này, dù sao còn chưa ly hôn với A Tiêu, nếu việc này truyền ra ngoài thì A Tiêu còn mặt mũi gì nữa? Hơn nữa bác trai xảy ra chuyên lớn như vậy thì cô ta không tới thăm bác, chỉ cách mấy gian phòng, cô ta dám…”

“Tiện nhân.” Lam Nhan còn chưa nói xong thì Lăng Hoa Thanh đã đen mặt, hất mọi thứ trên bàn xuống đất, bình hoa bị đập nát.

Lam Nhan khiếp sợ, vội an ủi: “Bạc trai xin bớt giận, dù gì A Tiêu cũng không để cô ta trong lòng, tức giận vì loại người này làm ảnh hưởng sức khoẻ thì không đáng.”



Nhưng Lăng Hoa Thanh còn chưa hả giận, cầm lấy điện thoại bên cái gối mà ném mạnh xuống đất, miệng lại mắng câu “Tiện nhân”.

Vừa đến ngoài phòng bệnh, Lăng Tiêu liền nghe thấy tiếng vang trong phòng, hắn đẩy cửa đi vào đã thấy đầy đất bừa bãi, cái điện thoại trên đất đã tan nát.

Vết thương của Lăng Hoa Thanh đã bị rách, máu thấm qua băng gạc làm ướt cả áo, lúc này ông ta đang ôm bả vai đau đớn thở hổn hển.

Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, bước nhanh tiến lên, ấn nút gọi khẩn cấp rồi đỡ Lăng Hoa Thanh nằm xuống, sau đó mới hỏi: “Ba, xảy ra chuyện gì?”

Lăng Hoa Thanh nhắm mắt lại, quay mặt qua một bên, không muốn giao tiếp với Lăng Tiêu, vừa phẫn nộ lại thất vọng nói: “Con đi ra ngoài.”

Lăng Tiêu dừng một chút, đôi mắt đen nhìn về phía Lam Nhan.

Lam Nhan sợ Lăng Tiêu, cô ta cố thể hiện tự nhiên một chút, lo lắng lại mang theo ý xin lỗi mà nhìn Lăng Tiêu: “Bác trai thấy Thịnh Hoàn Hoàn đút cho Mộ Tư ăn, xin lỗi em nên ngăn bác lại.”

Ba thấy Thịnh Hoàn Hoàn đút Mộ Tư ăn?

Ông vừa làm xong giải phẫu, không nên xuống giường đi lại, huống chi sao lại trùng hợp đi tới phòng bệnh của Mộ Tư, còn nhìn thấy?

Rất hiển nhiên, là có người cố ý dẫn ông ta đi!

Trong nháy mắt, ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía Lam Nhan sắc bén như đao, lại không răn dạy Lam Nhan ngay trước mặt Lăng Hoa Thanh, như vậy chỉ càng làm lửa giận trong lòng ba tăng vọt.

Hắn biết vì sao ba lại phẫn nộ như thế, nhưng hắn tuyệt đối không phải Lăng Hoa Thanh thứ hai.

Không bao lâu sau, y tá và bác sĩ đều tới, Lăng Tiêu không ở lại phòng bệnh, hắn ra khỏi phòng rồi đứng đó một lúc lâu ngoài cửa, sau đó đi về hướng phòng bệnh của Mộ Tư.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa ăn cơm xong, sau khi tạm biệt Mộ Tư thì chuẩn bị rời đi, mở cửa ra liền thấy Lăng Tiêu.

Hắn đứng ở ngoài cửa, chắc là vừa đến.

Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn tạm dừng, sau đó đóng cửa phòng lại.

Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, chờ hắn mở miệng, nhưng hắn không nói cái gì cả, khuôn mặt tuấn tú không có cảm xúc.

Thịnh Hoàn Hoàn muốn nhìn ra gì đó từ gương mặt hắn,ví dụ như phẫn nộ, hoặc là ghen ghét, nhưng cô thất bại.

Vài giây sau, cô cúi đầu đi ngang qua bên cạnh hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK