Đôi mắt đen của Lăng Tiêu sắc bén như chim ưng, như có thể nhìn thấu lòng người.
Thịnh Hoàn Hoàn không hề né tránh, đôi mắt trong trẻo sáng ngời.
Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên, đi đến bàn làm việc lấy ra một khung ảnh trong ngăn kéo rồi đặt trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn bốn gương mặt tươi cười hạnh phúc trong khung ảnh, qua một lúc lâu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không thể mở miệng.
Sao cô lại quên trên bàn làm việc của ba còn có ảnh chụp chung của gia đình bọn họ với Mộ Tư?
Tất cả những thứ trong nhà có liên quan đến Mộ Tư đã bị dọn sạch, chỉ quên mất nơi này còn sót lại một cái!
Lăng Tiêu sẽ ngồi ở vị trí của ba để xử lý công việc, sao cô lại quên mất chuyện quan trọng như vậy?
Khó trách sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến thế!
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lạnh nhạt nhìn xuống mình, biết hắn đang chờ cô xử lý ảnh chụp này như thế nào.
Cô không chút do dự mà mở khung ảnh ra ngay trước mặt Lăng Tiêu, xé một mảnh có hình Mộ Tư xuống rồi xé nát, thẳng đến hoàn toàn huỷ diệt “Mộ Tư” rồi mới ném vào thùng rác.
Thế này thì hắn đã vừa lòng chưa?
Nhìn một loạt động tác của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng sắc mặt Lăng Tiêu cũng đẹp lên một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như sương: “Hy vọng cô không phải có tật giật mình.”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu lại ngồi trở về.
Thịnh Hoàn Hoàn biết mình đuối lý, chủ động giải thích với hắn: “Đây là ảnh chụp hồi sinh nhật 18 tuổi của tôi, vẫn luôn đặt trên bàn làm việc của ba tôi, sau khi ba xảy ra chuyện, tôi chưa từng đi đến công ty, cho nên quên dọn tấm ảnh này, cũng không phải tôi cố ý giữ nó lại.”
Sau khi Thịnh Xán ngã xuống, Lăng Tiêu biết rõ tình hình của Thịnh gia như thế nào, dưới tình huống này, Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không có khả năng đi tới Thịnh Thế, cho nên lời này của cô tin được.
Lăng Tiêu lại cầm đũa lên: “Trừ những lời này, cô còn gì muốn nói với tôi không?”
Giọng điệu của Lăng Tiêu thật tùy ý, Thịnh Hoàn Hoàn lại căng thẳng trong lòng.
Vinson đã nói chuyện cô gặp Mộ Tư ở Cố gia cho Lăng Tiêu biết.
Nhớ tới cuộc đối thoại của cô và Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nắm chặt đôi tay lại: “Tôi gặp phải Mộ Tư ở Cố gia, anh ta tới trả điện thoại cho tôi.”
Đôi mắt đen thâm thúy của Lăng Tiêu nhìn thẳng vào mắt cô, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn khẽ động lên xuống đậy vài cái, truyền đến tiếng nuốt nước bọt: “Anh ta… Anh ta muốn nối lại với tôi, bị tôi từ chối.”
“Có phải thực thất vọng không?” Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch môi mỏng lên: “Nếu lúc ấy cô kiên trì thêm mấy ngày thì có lẽ anh ta đã hồi tâm chuyển ý, cô cũng không cần gả cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu đang thử mình: “Cuộc đời không có nếu, cho dù có, tôi cũng không quay đầu lại, cả đời tôi cũng không quên được hành động của anh ta.”
“Thật sự không quay đầu lại?” Đôi mắt đen như chim ưng của Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cô, lạnh nhạt mở miệng: “Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại tôi cho cô một cơ hội, nếu cô muốn rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản, tôi cũng sẽ trả lại tất cả những gì thuộc về Thịnh Thế cho cô.”
Lời Lăng Tiêu nói làm mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng nhợt, cô gian nan mở miệng: “Ý của anh là muốn ly hôn với tôi sao?”
Hắn nói: “Nếu cô muốn, hiện tại chúng ta có thể đi đến cục dân chứng.”