Thịnh Hoàn Hoàn đoán chắc người này chính là ba ruột của Lăng Tiêu – Lăng Hoa Thanh.
Nhìn ra diện mạo của Lăng Tiêu giống An Lan hơn.
Lăng Tiêu nhíu nhíu mày kiếm, thu lại bàn tay trống rỗng, đi đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn rồi giới thiệu với Lăng Hoa Thanh: “Ba, đây là vợ con – Thịnh Hoàn Hoàn.”
Sau đó lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt cứng rắn: “Gọi ba.”
Thịnh Hoàn Hoàn giật giật môi, cố vài lần mới gọi ra được.
Lăng Hoa Thanh đánh giá liếc nhìn cô, ánh mắt không làm người ta phản cảm, sau đó gật đầu cười nhạt: “Thịnh Hoàn Hoàn, không tồi.”
Không nói gì nhiều, mọi người lên xe rời khỏi nơi này.
Xe trở lại cổng ngục giam, lúc này nghênh đón đoàn xe vừa mới đến, Lăng Hoa Thanh xuống xe trò chuyện với đám bạn cũ ngày xưa.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe nhìn Lăng Hoa Thanh, không biết vì sao cô cứ cảm thấy nụ cười của Lăng Hoa Thanh rất giả, tựa như ấn tượng đầu tiên lúc trước cô gặp Lệ Hàn Tư.
Là ai muốn giết ông ta?
Một người mới ra tù trắng tay, là thù hận như thế nào mà không thể không giết ông ta?
Chẳng lẽ là người nhà của “Gian phu”?
Lăng Tiêu ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, đang gọi điện thoại bảo người điều tra việc này, đào ba thước đất cũng phải bắt được người phía sau màn.
Sau khi cúp điện thoại, trong xe là một mảnh yên tĩnh.
Tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn hạ xuống, không nhúc nhích trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, mà Lăng Tiêu cũng mang tâm sự nặng nề, không khí hoàn toàn tương phản với lúc tới.
Khi trở về, Lăng Thiên Vũ và họ đi cùng một chiếc xe, đối mặt với đứa cháu chưa bao giờ gặp mặt, Lăng Hoa Thanh cũng không quá thân thiết, chỉ vỗ vỗ đầu cậu rồi cười cười.
Trở lại nhà cũ, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được dì Hà, cô không khỏi nhớ tới Tích Nhi dưới tầng hầm, lập tức nhận ra ý đồ của dì Hà.
Lần trước sau khi trở về từ bệnh viện, cô nói với dì Hà, muốn xác định Tích Nhi có phải là con gái của Lăng Hoa Thanh không thì phải có DNA của hai người mới làm được.
Lúc này dì Hà xuất hiện ở nhà cũ nhất định là có liên quan đến chuyện đó.
Thịnh Hoàn Hoàn và dì Hà nhìn nhau rồi cùng dời mắt đi.
Lăng Hoa Thanh mới ra tù, dựa theo tập tục phải vì trừ đen đủi và vận xui trên người đi để nghênh đón lại cuộc sống mới.
Rất nhiều gương mặt tươi cười, rất náo nhiệt.
Ngay cả Lăng Tiêu ngày thường luôn lạnh lùng, lúc này khóe miệng cũng hơi nhếch lên, cô cũng vui mừng thay hắn, nhưng nhìn những gương mặt tươi cười giả dối kia thì chỉ cảm thấy bi thương.
Trong sân, Lăng Hoa Thanh chuẩn bị bước qua chậu than, người hầu cũng xúm lại.
Lát nữa chờ Lăng Hoa Thanh bước qua chậu than liền phải đem đồ trong tù của ông ta đi đốt hết.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi ngộp, muốn đi đến chỗ ít người, chưa đi được mấy bước thì sự cố đã xảy ra.