Mặt Lăng lão gia tử đỏ lên, rướn cổ lên lại không nói ra được câu nào.
Lăng Tiêu liếc người hầu bên cạnh một cái rồi mệnh lệnh: “Dọn dẹp sạch sẽ, tiếp tục lên món ăn.”
Đám người hầu lập tức tan đi như bầy thú.
Rất nhanh đồ ăn đã lên đủ, nhưng không khí trên bàn cơm lại làm người ta không dám thở mạnh.
Sắc mặt Lam Tiếu cực kỳ khó coi, cô ta có thể cảm nhận ra người của Lăng gia không thích mình. Nhưng đã sao chứ, cô có con của Lăng Phi, Lăng Phi lại khăng khăng một mực với cô, bọn họ còn có thể ép cô phá thai hay sao?
Nếu cái gia đình này không có điều kiện tốt thì ai mà chịu gả vào?
Cũng may sau khi kết hôn không cần sống chung với họ!
Nghĩ đến đây, Lam Nhan thương hại mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, chắc sống với dạng người như Lăng Tiêu nhất định rất mệt mỏi rất mất tôn nghiêm!
Thịnh Hoàn Hoàn không phát hiện ánh mắt thương hại của Lam Nhan, lúc này cô duỗi tay về hướng Lăng Tiêu ở dưới bàn, nhẹ nhàng đặt lên tay hắn.
Tuy biết có lẽ hắn không cần, nhưng cô vẫn muốn làm như thế, hy vọng có thể mang đến chút an ủi cho hắn.
Lăng Tiêu cứng đờ, trở tay nắm chặt bàn tay tay nhỏ đặt trên tay mình, Thịnh Hoàn Hoàn đau đến âm thầm hít vào một hơi.
Tay cô nhất định đã sưng lên!
Bữa cơm này vô vị như nhai thịt khô, tới lúc kết thúc Lăng lão thái thái mới mở miệng đánh vỡ yên tĩnh: “Nhà tù có gọi điện thoại tới, sáng ngày mai Hoa Thanh ra tù, tôi không có yêu cầu gì với các người, chỉ hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy những người ngồi ở đây có mặt ngoài cửa ngục giam.”
Nói xong, Lăng lão thái thái đứng lên, nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Bà mệt rồi, con đỡ bà lên lầu đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu rồi đỡ lão thái thái đi lên.
Sau khi vào phòng, Lăng lão thái thái thân thiết nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, đau lòng nhìn mu bàn tay sưng đỏ: “Bị dọa sợ phải không con, nhìn thôi đã thấy đau.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, hơi suy sụp mà nói: “Con chỉ không ngờ Lăng Tiêu lại bị ông nội nhục mạ như vậy.”
Lăng lão thái thái thấp giọng mà nói: “Ông nội con lớn tuổi, dễ hồ đồ, nếu Tiêu Nhi là tiểu súc sinh thì ông ấy không phải là lão súc sinh à?”
Nghe lão thái thái giải thích, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi bật cười.
Lão thái thái nói: “Cười là được rồi, cười một cái thì thù hận gì mà không qua được? Bà đi lấy thuốc mỡ cho con bôi.”
Cười một cái thì thù hận gì mà không qua được?
Lòng dạ của Lăng lão thái thái làm Thịnh Hoàn Hoàn bội phục.
Cô cũng ít nhiều có nghe nói đến chuyện của Lăng gia, có thể lý giải vì sao Lăng lão gia tử hận Lăng Tiêu, Lăng Tiêu tuyệt tình lên thì thật sự lục thân không nhận, chỉ là không biết sau lưng có ẩn tình khác hay không.
Chỉ chốc lát sau, Lăng lão thái thái cầm thuốc mỡ trở về, cẩn thận bôi cho Thịnh Hoàn Hoàn.