Hôm nay Thiếu phu nhân không thi đấu, lão thái thái biết chuyện này.
Bạch quản gia ngầm hiểu mà cười nói: “Hôm nay Thiếu phu nhân không thi, ngày mai mới có.”
Lão thái thái “A” một tiếng rồi lập tức nói: “Ngày mai? Vậy không phải là ngày cuối cùng sao?”
Bạch quản gia gật đầu: “Đúng vậy, ngày mai sẽ là trận chung kết.”
Lúc này Lăng Tiêu đã đến gần, Lăng lão thái thái nhìn về phía hai đứa cháu khác mà hỏi: “Tích Nhi, Thiên Vũ, ngày mai hai đứa muốn đến hiện trường xem thi đấu không?”
Lăng Tích và Lăng Thiên Vũ không phụ kỳ vọng mà gật đầu lia lịa.
Lão thái thái rất hài lòng, bà nhìn về phía Bạch quản gia: “Vậy được rồi, ông đặt mấy tấm vé giúp chúng tôi đi.”
Bạch quản gia cười nói: “Vâng.”
Kỳ thật ông đã sớm đặt vé trước rồi, còn là vị trí tốt nhất.
Lão thái thái lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu, làm ra vẻ tùy ý mà hỏi: “Tiêu Nhi, ngày mai cháu có rảnh không, hay cả nhà chúng ta cùng đi xem tranh tài đi?”
Lăng Tích và Lăng Thiên Vũ mở to đôi mắt sạch sẽ ngây thơ, mong đợi nhìn Lăng Tiêu.
Sau đó, Lăng Tiêu lạnh lùng trả lời một câu: “Không rảnh.”
Đám người: “…”
Thật mất hứng!
Lăng lão thái thái bắt đầu bất mãn chỉ trích: “Cháu bận đến mức không có thời gian xem thi đấu với mọi người luôn à? Nói không chừng ngày nào đó bộ xương già này không thể động đậy được nữa, nhân lúc bây giờ bà còn đi được, cháu đi với bà nhiều hơn không được sao?”
Lăng Tiêu: “… Không được.”
Lão thái thái sắp bị ảnh hậu nhập vào rồi. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
2. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
3. Toàn Bộ Vai Chính Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi
4. Hoán Phong Hoa
=====================================
Lăng Tiêu lẳng lặng nhìn bà biểu diễn, quả nhiên lão thái thái không làm hắn thất vọng, chỉ thấy bà rũ người xuống rơi lệ phàn nàn: “Bà biết ngay mà, công việc của cháu còn quan trọng hơn bà, cũng đúng thôi, bà già nửa chết nửa sống này không đáng để cháu lãng phí thời gian quý giá.”
Bạch quản gia tham dự vào: “Lão thái thái, bà đừng nói vậy, thiếu gia rất thương bà mà.”
Lão thái thái lắc đầu, nhìn Lăng Tiêu mà rơi nước mắt: “Bà chỉ muốn nhân lúc mình còn đi được, các cháu có thể đi chung với bà một thời gian thôi, không ngờ chỉ một mong muốn đơn giản như vậy mà cháu cũng không chịu, tương lai bà già không đi được nữa chẳng phải cháu còn chẳng thèm liếc nhìn bà một cái sao?”
Thấy thái độ của Lăng Tiêu bắt đầu hơi buông lỏng, lão thái thái khóc càng thương tâm khổ sở: “Sao cháu có thể nhẫn tâm với bà như vậy? Sao mà bà đáng thương như thế… Nhớ lại khi cháu còn bé muốn ăn cái gì thì hơn nửa đêm bà nội cũng thức dậy nấu cho cháu, hiện tại bà chỉ có nguyện vọng nho nhỏ như vậy mà cháu cũng không chịu...”
“Cháu đi được chưa?” Lăng Tiêu không thể nhịn được nữa mà cắt ngang biểu diễn của lão thái thái.
Lăng lão thái thái lập tức mây tạnh trăng sáng, nhận lấy cái khăn Bạch quản gia đưa tới rồi tao nhã chùi nước mắt trên mặt và nói: “Quyết định như vậy đi, ngày mai cả nhà chúng ta cùng đi xem thi đấu.”
Bà tạm ngừng rồi kinh hô lên: “Tiêu Nhi, mặt cháu bị sao vậy?”
Lúc này bà đã hết bị ảnh hậu nhập, vừa rồi chỉ lo biểu diễn nên không phát hiện vết thương trên mặt Lăng Tiêu.