Nhìn người đáng thương hai mắt trong trẻo sạch sẽ sạch sẽ trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không đành lòng trách cứ, cô cười cười: “Em cũng rất đẹp.”
Tia sáng trong mắt Tích Nhi lập tức ảm đạm xuống, buông mặt xuống mất mát nói: “Em rất xấu, rất khó coi.”
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, dù sao mặt cô thật sự nhìn rất đáng sợ, đột nhiên nhìn thấy còn cho rằng máu tươi đầm đìa rất dọa người.
“Tôi phải đi.” Cô sốt ruột muốn đi tìm dì Hà hỏi rõ ràng.
Tích Nhi nghe nói Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi thì lưu luyến mà nhìn cô: “Đừng nói cho người khác, nếu không em không thể tiếp tục ở lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, không nói cho người khác thì làm sao cô chứng minh trong sạch của mình được?
Sau đó Tích Nhi lại hỏi: “Chị còn lén tới thăm em không?”
Nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong này, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không thể từ chối, thần sai quỷ khiến thế nào mà lại gật gật đầu.
Tích Nhi kích động đỏ cả mắt: “Dì nói không sai, chị dâu là người tốt.”
Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ thở dài, cô ấy quá đơn thuần, chỉ số thông minh còn không bằng một học sinh tiểu học, đi ra ngoài bị người ta bán cũng không biết!
Rời khỏi tầng hầm, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến trước phòng dì Hà rồi gõ cửa, sau vài tiếng gõ, dì Hà khoác áo khoác mở cửa ra.
Dì Hà nhìn thấy cô thì rất giật mình.
Hiện tại đang là 2 giờ khuya, trong lòng dì Hà đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Dì Hà kéo cửa ra, cung kính cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân gặp phải chuyện phiền lòng gì nên không ngủ được sao?”
“Đúng vậy! Cho nên đi tầng hầm một vòng.”
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào bên trong, chọn một cái ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía dì Hà, ánh mắt rất sắc bén: “Dì đoán tôi thấy được cái gì?”
Sắc mặt dì Hà hơi thay đổi, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Thiếu phu nhân, vừa rồi cô đi một mình xuống tầng hầm?”
Kỳ thật dì Hà không tin lắm, lần trước Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa sợ như vậy, hiện tại đang hơn nửa đêm, sao một mình cô dám đi xuống tầng hầm?
Dì Hà nghĩ thầm, nhất định Thịnh Hoàn Hoàn đang dụ bà nói thật.
“Đúng, không làm rõ chuyện này tôi thật sự khó an tâm nổi.” Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn dì Hà: “Dì Hà, dì có gì muốn nói với tôi không?”
“Thiếu phu nhân, xin thứ cho tôi ngu muội không rõ ý của cô.”
“Vậy để tôi nhắc nhở dì một câu, Tích Nhi.”
Mặt dì Hà lập tức trắng bệch, vội trả lời nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Nghe xong câu trả lời này, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Nếu dì Hà không biết cái tên này, tôi đành đi hỏi Lăng Tiêu.”