Mà một người hầu khác cũng nhanh chóng lôi kéo vali của cô rời đi.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, trong lòng có dự cảm mãnh liệt là Lăng Tiêu muốn đuổi mình đi.
Cô lập tức đứng lên muốn đuổi theo, nhưng hai chân vì ngồi lâu mà đã mất cảm giác, đột nhiên đứng dậy làm dưới chân tê rần, cả người ngã thật mạnh xuống đất.
Thực bất hạnh, cái trán của cô đập vào góc bàn, phát ra một tiếng “Rầm”.
Đau quá.
Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi, nhưng cô không có thời gian xem trán mình có bị thương không, cô chống sô pha đứng lên, kéo đôi chân tê dại đuổi theo.
Mà lúc này, vali của cô đã bị ném ra khỏi biệt thự.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn đuổi theo ra ngoài, Bạch quản gia đang đứng chờ cô ở đó.
“Đây là chuyện gì?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Bạch quản gia, hy vọng ông có thể cho mình một đáp án.
Bạch quản gia nhìn dáng vẻ chật vật của Thịnh Hoàn Hoàn thì khẽ thở dài: “Đây là lệnh của thiếu gia, tôi nghĩ thiếu phu nhân biết rõ nguyên do hơn tôi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vali bên chân Bạch quản gia, đôi tay cô siết thật chặt lại.
Cô biết nếu rời đi thì cô không bao giờ có thể trở về. Cô càng biết, nếu đi thì Thịnh gia không còn chỗ nào dung thân ở Hải Thành này nữa.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể đi.
“Thiếu phu nhân, chùi một chút đi.” Bạch quản gia lấy ra một cái khăn trắng tinh, chỉ chỉ vào trán Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện trán mình đã bị rách da, có chút tơ máu thấm ra ngoài, chung quanh vết thương sưng lên một cục nhỏ, chạm vào đặc biệt đau: “Cảm ơn.”
Lúc này Bạch quản gia cúi người với Thịnh Hoàn Hoàn, ra hiệu Thịnh Hoàn Hoàn nên rời đi: “Thiếu phu nhân, xin mời đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt cái khăn trong tay, những lời nói lúc trưa của Lăng Tiêu quanh quẩn trong đầu cô: “Vậy gọi là sỉ nhục sao? Vậy tôi nói cho cô biết, về sau loại sỉ nhục này sẽ luôn tồn tại, cho nên tốt nhất nên cất trái tim pha lê của cô lại đi.”
Lúc này, cô mới hoàn toàn lĩnh ngộ ý nghĩa của câu nói này.
Chung quy cô vẫn quá ngây thơ, dám nói tự tôn trước mặt hắn, cô căn bản không có tư cách đó.
Một quyết định tuỳ ý của hắn đã làm cô nhận rõ cái gì là hiện thực.
Ở trước mặt Lăng Tiêu, trừ lấy lòng và thần phục ra thì cô còn lựa chọn nào khác sao?
Thấy cô chậm chạp không chịu đi, Bạch quản gia lại mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, xin đừng làm tôi khó xử.”
Nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn buông rồi lại siết chặt, cuối cùng hít một hơi thật sâu, gian nan mở miệng: “Anh ta ở đâu?”
Cô thỏa hiệp, cô sẽ đi cầu xin, nếu đây là kết quả hắn muốn.
Bạch quản gia lắc đầu: “Thiếu gia dẫn tiểu thiếu gia đi ra ngoài, tôi cũng không biết họ ở đâu, có lẽ ngài có thể gọi điện thoại hỏi thử.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lấy di động ra.