Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100: Gây sự

Một đường đi chậm quay về Thần Quang Điện, Tri Y và Tuyên Đế còn chưa nói được mấy câu đã có người báo quan viên Lễ Bộ cầu kiến.

Tuy rằng từ trước đến nay Tuyên Đế cần chính, nhưng cũng ít có thời điểm như thế. Nhưng lúc này không chỉ có Tuyên Đế bận rộn, bất luận là Thái Hậu hay Tín Vương phủ hay Lễ Bộ, vội đến chân không chạm đất. Sau khi Tri Y học xong, hiện giờ thật ra là người thanh nhàn nhất, trong cung cũng không có người tìm nàng.

“Trẫm đi thư phòng, đến canh giờ dùng tới cơm cứ dùng trước không cần chờ trẫm.” Vỗ nhẹ đầu Tri Y, Tuyên Đế vòng đi hướng thư phòng.

Tính ra, đã có mười mấy ngày Tuyên Đế chưa đi Kính Hòa Cung dùng bữa. Công việc đại hôn rất nhiều, những quan viên đó đều biết Tuyên Đế ngưỡng mộ vị tiểu Hoàng Hậu này, vạn sự cẩn thận, phàm là có một chút lưỡng lự, tình nguyện để Tuyên Đế quở trách nguy hiểm cũng luôn muốn xin chỉ thị xác định một phen. Cũng may mấy ngày gần đây tâm tình Tuyên Đế rất tốt, đối với chuyện này, mặc dù có vài vấn đề rõ ràng dư thừa nhưng cũng không tức giận.

Một năm trước Tri Y đã không đi Thái Học Viện, năm ngoái trước trừ tịch đã ngừng học đàn với Nam Dương quận vương. Cũng may tự Tri Y cũng có rất nhiều chuyện thấy hứng thú, bằng không thật sự mỗi ngày chỉ ăn không ngồi rồi.

Các nơi ở Thần Quang Điện sớm đã mặc Tri Y tùy ý ra vào, mấy năm nay tẩm cung của Tuyên Đế cũng sớm lây dính hơi thở của tiểu cô nương. Như ghế hoa lê nhỏ bên án thư trong tẩm điện, mứt hoa quả cạnh bàn tiểu cô nương thích ăn, trong tủ quần áo có mấy dải lụa choàng tinh xảo và vài đôi giày thêu nhỏ xinh, hoặc là chuỗi hạt làm thành mành treo uyển chuyển xinh đẹp bên cửa sổ.

Nhón chân khảy vài cái lên chuông gió tự treo trên trụ đèn, Tri Y tĩnh tâm nằm ở bên án luyện chữ nửa canh giờ. Vẫn là kiểu chữ nhỏ trâm hoa, chữ viết cực kỳ tinh tế thanh tú, ai thấy cũng sẽ khen một tiếng xinh đẹp.

“Cô nương nghỉ ngơi một chút đi.” Mặc Trúc bưng trà hương tới, “Mới vừa rồi Mặc Lan đi thư phòng hỏi An tổng quản, trong chốc lát Hoàng Thượng sẽ không quay lại được. Cô nương muốn truyền thiện ở chỗ này, hay là phải đi về cùng Thái Hậu nương nương?”

Tri Y nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái, “Buổi trưa Hoàng Thượng không cần ăn?”

“Không phải ạ.” Mặc Trúc giúp đỡ thu thập án thư, mỉm cười nói, “Đầu tiên là các vị đại nhân của Lễ Bộ cầu kiến, sau còn có vài vị hầu gia tướng quân cũng vào cung, không biết đang thương lượng cái gì, tiếng cười cũng truyền tới nơi này. An tổng quản nói đang lúc Hoàng Thượng có hứng thú, để các vị đại nhân dùng bữa ở trong cung, cố ý phân phó nói cô nương đừng chờ.”

Tri Y gật đầu, dựa bàn căng má, “Vừa lúc sáng sớm dùng nhiều điểm tâm, hiện giờ cũng không muốn dùng bữa lắm.”

“Như thế không tốt đâu.” Mặc Trúc khuyên nhủ, “Nếu cô nương chưa muốn ăn, không bằng đứng dậy đi lại ở gần đây một chút.”

Nói xong đột nhiên ánh mắt nàng ấy sáng ngời, khẽ cười nói: “Phượng Nghi Cung ở phía tây, hiện giờ đã bố trí bày biện trong cung, cô nương muốn đi xem không ạ?”

Phượng Nghi Cung này không có quan hệ tới tiên đế, Phượng Nghi Cung chỗ ở trước đây của Thái Hậu ở phía đông hoàng cung, thật ra vị trí rất tốt phong cảng cũng không tồi, nhưng cách Thần Quang Điện có chút xa. Tuyên Đế cân nhắc dứt khoát sai người xây dựng Phượng Nghi Cung mới ở phía tây Thần Quang Điện, cách Thần Quang Điện chỉ nửa khắc lộ trình.

Từ khi kế vị nơi chốn Tuyên Đế đều tối giản hết mức, làm gương tốt cho trên dưới Tuyên triều, nhưng chỉ riêng chuyện lập Hậu đúng là chọc mù mắt mọi người. Ngược lại thấy cũng không khác Tiên đế và Ly phi ngày trước.

Nhưng hiện giờ Ly phi là điều cấm kỵ của Tuyên triều, không ai dám nhắc tới, cũng chỉ có một vào người lén ngẫm lại. Huống chi vị kia cũng chỉ tính là thị thiếp yêu nhan hoặc chủ, còn vị này sắp trở thành Hoàng Hậu Tuyên triều bọn họ.

Không suy xét đến đủ loại lợi hại trong đó, tình cảm Đế Hậu hòa thuận xem như là phúc của Tuyên triều.

“Phượng Nghi Cung?” Tri Y hình như nhớ đến có chuyện như vậy, từ khi nàng và Tuyên Đế còn chưa Nam Tuần trở về đã bắt đầu xây dựng, nàng chỉ ngẫu nhiên nhìn qua mái giác, đến nay đúng là chưa bao giờ đi vào quan khán.

Phải biết rằng dựa theo quy định trước đây, một tháng gian nàng và Tuyên Đế vốn không thể gặp mặt, càng đừng nói còn tự thân đi quan khán cung điện tương lai của mình, tự cổ chí kim cũng không có vị Hoàng Hậu nào có thể trưởng thành ở trong cung giống nàng.

Mặc Trúc mỉm cười, “Mấy ngày trước đây Đa La dâng lên hạ lễ, một nửa vào khố phòng, một nửa được Hoàng Thượng sai người đưa đến Phượng Nghi Cung. Sau khi Hoàng Thượng đi nhìn một chuyến, trở về lại tự mình lệnh người lấy thêm ba phần đồ vật từ khố phòng mang qua đó bày.”

Tri Y cười khanh khách nghe, nhớ tới bộ dáng y hệt của Thái Hậu. Về của hồi môn của nàng, khi dùng bữa mấy ngày gần đây đều nhớ xem thiếu cái gì không, sau đố lệnh mấy ma ma thêm vào cho nàng.

Trừ a ma và Hoàng Thượng, còn có ai sẽ đối xử tối với nàng như thế?

Một đám người từ thư phòng đi ra, từ Thần Quang Điện đi về Phượng Nghi Cung.

Bên ngoài Phượng Nghi Cung có một mảnh rừng trúc nhỏ, ngày hè mát mẻ, ở giữa dẫn vào nước chảy, róc rách không ngừng bên tai. Tri Y nhẹ tay cầm một mảnh lá trúc theo gió bay tới, liếc mắt một cái chậm rãi bước vào cửa chính của Phượng Nghi Cung.

Bên trong có Lữ công công và một ma ma mặt tròn phúc hậu đón tiếp, bởi vì Tri Y chưa có phẩm giai nên không tốt để hành lễ, trên mặt chỉ đành càng thêm cung kính.

Ban đầu Lữ công công là người của Giáng Tuyết Hiên, bị Thái Hậu phái tới trông chừng Phượng Nghi Cung. Người này có khuông mặt rất dài, có mấy tiểu cung nữ đặt cho biệt danh ‘Lừa công công’, tính tình hắn tốt nên cũng không so đo với các nàng ấy, Tri Y nghe qua vài danh xưng đặc biệt nên nhớ kỹ người này. Ma ma này cũng không phải ai xa lạ, chính là một trong mấy vị ma ma dạy quy củ cho Tri Y vài ngày trước.

Hai người dẫn Tri Y xem xét khắp nơi, khi nàng có nghi vấn thì nhẹ giọng giải thích.

Phượng Nghi Cung rất lớn, chỉ tùy ý đi hai chỗ, Tri Y đã ra chút mồ hôi mỏng. Trong cung có mấy dãy hành lang quanh co khúc chiết, mái giác cong cong, giống như chim chóc ngửa đầu mổ vật, trụ hành lang sơn màu đỏ đậm trang trọng trầm ổn, đại khí hoa mỹ.

Vừa vào cửa chính điện, cạnh cửa bày biện một tượng điêu khắc phượng hoàng bằng gỗ, hai mắt gắn đá quý đỏ thẫm, quanh thân sơn màu vàng kim, bộ đuôi không biết dùng diệu pháp gì, rực rỡ lung linh. Ánh mặt trời ngoài điện chiếu nghiêng vào, càng thêm lộng lẫy rực rỡ, diệu sắc bắt mắt.

Bên trái là án làm từ gỗ tử đàn vẽ hoa văn chim phượng, bên trên được cung nhân đặt ly màu hổ phách, bình liên châu, bàn mã não. Tri Y chỉ nhìn lướt qua, đi vào tẩm điện.

Trong tẩm điện gỗ đàn hương làm lương, đèn lưu li ngọc bích, màn làm từ giao ti, ấm ngọc, thủ công cực kỳ mỹ lệ, hết sức xa hoa. Lăng hoa kính rất lớn đặt ở cửa sổ nhỏ cách đó không xa, Tri Y đứng vào phát hiện bên trong chiếu ra bóng người rõ ràng xưa nay chưa từng có.

“Cô nương, đây cũng là hạ lễ của Đa La Ngũ Bảo dâng lên lần này, tục truyền ban đầu kính này là tiên tử sử dụng, mỗi ngày soi vào sẽ thì nhan sắc sẽ ngày càng xinh đẹp hào quang tỏa ra bốn phía.” Ma ma nhìn nhiều ngay như vậy, bắt đầu còn sẽ vì sủng ái của Hoàng Thượng đối với cô nương mà giật mình, sau càng nhìn càng chết lặng.

Đến Thần Quang Điện cũng không xa hoa như thế, sợ là Hoàng Thượng hận không thể đem hết thảy mọi thứ tốt đẹp sang cho Hoàng Hậu tương lai đi.

Ánh mắt Tri Y chỉ nhẹ nhàng dừng lại trên đống đồ vật đó một chút, rất nhanh đã dời đi, biểu tình trên mặt bình đạm làm người nhìn không ra cảm xúc. Có người không nhịn được cân nhắc, chẳng lẽ cô nương không hài lòng với sắp xếp của Hoàng Thượng?

Đi theo dạo qua một vòng, Tri Y vốn nghĩ đến nhìn xem bố cục kiến trúc của Phượng Nghi Cung, không nghĩ tới cho nhìn một đống đồ vật xa hoa Tuyên Đế đưa đến Phượng Nghi Cung.

Ở trước mặt những cung nhân đó nàng có thể bảo trì bình tĩnh, chờ đến khi trở lại Thần Quang Điện, lúc truyền thiện, rốt cuộc ý cười trong mắt không thể kìm nén.

“Cô nương cao hứng?”

Tri Y lắc đầu, chỉ là nàng nhớ tới chuyện xưa đã từng xem trong thoại bản. Hoàng Thượng làm vẻ ta đây, nhưng ngược lại rất giống những nam tử trong thoại bản muốn lấy lòng nữ tử mà hắn ái mộ, đem hết toàn lực tìm tất cả trân bảo dâng lên.

Hoàng Thượng như vậy, thật sự có chút đáng yêu.

Cả khoảng thời gian dùng cơm trưa nàng đều thất thần, Tích Ngọc thấy chén canh trứng kia đều bị cô nương nhà mình dùng đũa bạc chọc thành hồ, muốn lên tiếng nhắc nhở, bị Liên Hương giữ lại âm thầm lắc đầu. Nghĩ nghĩ, nàng ấy vẫn là thành thật không nói gì.

“Mộ cô nương.” Bỗng nhiên có cung nữ tiến vào, gấp giọng nói, “Ngài mau đi Càn Khôn Điện đi.”

Tri Y đứng dậy theo bản năng, kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?”

Cung nữ kia nóng nảy nửa ngàynhưngi cũng không nói nên lời, nàng ấy cũng là được An Đức Phúc dặn dò, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là nhìn thần thái An tổng quản suy đoán là chắc là có chuyện lớn.

Càn Khôn Điện là nơi Tuyên Đế dùng để mở tiệc chiêu đãi quần thần, lập tức Tri Y nghĩ đến khẳng định là Tuyên Đế có chuyện. Tuy rằng ở trong cung không có khả năng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng thần thái của cung nữ đã làm nàng hoảng sợ, đảo mắt nhấc váy chạy vội ra ngoài.

“Cô nương, thoa, thoa rớt ——” Liên Hương Tích Ngọc đuổi theo đằng sau, sau đó là một đám cung nữ và nội thị.

Thở hồng hộc đuổi đến Càn Khôn Điện, búi tóc của Tri Y đã hơi rời rạc, bộ dáng này làm An Đức Phúc nghe xong thông báo vội vàng ra nghênh đón chấn động, “Đay là cô nương làm sao vậy?”

“Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì?” Tri Y không đáp mà hỏi lại, trong mắt tràn đầy nôn nóng.

An Đức Phúc há miệng thở dốc, suy nghĩ sao cô nương lại nghĩ đến phương diện này? Nghĩ lại khẳng định là cung nữ truyền lời đã hiểu lầm, vội an ủi nói: “Là nô tài không để người nói rõ ràng, Hoàng Thượng không có việc gì, Hoàng Thượng rất tốt, mới vừa rồi còn dùng ngọ thiện cùng các vị đại nhân, chỉ là……”

“Chỉ là cái gì?”

Mặt An Đức Phúc khó xử, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng bị Tín Vương gia chuốc say, Tín Vương gia cũng say, sau đó không biết vì sao truyền Mộ đại nhân tiến cung, sau đó, sau đó……”

“Sau đó làm sao?” Tri Y buồn bực nhìn hắn, chưa từng thấy bộ dạng do dự của An Đức Phúc như thế, “An tổng quản làm nôn nóng chết ta.”

An Đức Phúc lắc đầu, lại đè thấp thanh âm xuống một chút, “Sau đó Hoàng Thượng và Tín Vương gia cùng nhau đánh cho Mộ đại nhân một trận, Mộ đại nhân không dám đánh trả, hiện giờ đã hôn mê bất tỉnh. Hoàng Thượng và Vương gia không chịu để người đem Mộ đại nhân đi, một hai phải nói để ngài tới đây, nói là muốn cho ngài tận mắt nhìn thấy.”

Trên mặt hắn khó xử, kỳ thật trong lòng cảm thấy vô cùng buồn cười. Từ trước đến nay Hoàng Thượng là người nội liễm trầm ổn, hành sự lễ độ, mặc dù uống rượu nhiều lắm cũng chỉ làm mình hơi say, lần này có lẽ bởi vì gần tới đại hôn quá cao hứng, mới bị Tín Vương gia chuốc say mèm.

Không nghĩ tới, một khi say, lại thành bộ dạng như vậy. Kể cả An Đức Phúc theo hầu nhiều năm, cũng thiếu chút nữa bị bộ dáng này của Tuyên Đế làm cho kinh ngạc rớt cả cằm.

Vốn dĩ bởi vì Mộ cô nương hắn cũng có chút khinh thường vị Mộ đại nhân này, nhưng hiện giờ, cũng chỉ còn lại đồng tình……

Từ xưa đến nay có thể được Hoàng Thượng Vương gia đích thân cùng nhau đánh cho một trận, hình như không được vài người, cũng là một loại vinh hạnh khác……

Hai mắt Tri Y trợn tròn, giống chim cút nhỏ bị chấn kinh khẽ nhếch miệng, lời nói thiếu chút nữa cũng nói không thông thuận, “An tổng quản xác định…… Là Hoàng Thượng và Tín Vương gia cùng nhau đánh, mà không phải một mình Tín Vương gia?”

An Đức Phúc gật đầu, còn không đúng à, đá tàn nhẫn nhất chính là Hoàng Thượng, đến bây giờ dấu giày kia vẫn còn lưu lại trên mặt Mộ đại nhân đấy.

Không thể tin tưởng liên tục chớp mắt, Tri Y ngơ ngác được An Đức Phúc dẫn vào Càn Khôn Điện, còn chưa thấy rõ cảnh tượng bên trong đã bị chôn vài vòng ôm toàn mùi rượu.

“Hàm Hàm tới.” Thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên từ đỉnh đầu, vì say rượu mà càng thêm thuần hậu.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 99

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 101

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK